Sau mấy ngày dốc hết tốc lực, Sở Nam chỉ còn cách Thiên Nhất Tông có một ngày đường.
Cùng lúc đó, Thiên Nhất Tông, cỗ thế lực thần bí kia, còn có đệ tử của các phái tới Băng Viêm Đảo điều tra cũng đã tới được vị trí của Băng Viêm Đảo ở trên bản đồ, nhưng bọn chúng chỉ nhìn thấy nước biển dài tận chân trời, căn bản không hề có sự tồn tại của Băng Viêm Đảo.
Tìm kiếm Băng Viêm Đảo mà không có kết quả, bọn chúng bắt đầu tiến hành tìm kiếm trong phạm vi lớn ở trên biển, còn phái nhân thủ đi tìm kiếm những người sống sót từ Băng Viêm Đảo.
Diệu Âm và đám Hề Hề, Nam Nam đã quay về tới Huyền Băng Môn, báo cáo lại mọi việc với chưởng môn Lạc Tiêm Nhi. Lữ Dương Minh cũng vội đưa đệ tử quay về Thần Khí Phái, muốn hỏi chuyện về Kim Hồng Kiếm.
Một ngày mau chóng qua đi.
Khi trời hửng sáng, Sở Nam đứng dưới chân núi Thiên Nhất Tông, hắn đương nhiên đã khôi phục dung mạo của Lâm Vân, Tử Mộng Nhi cũng đội lụa che mặt, Sở Nam đứng dưới chân núi, trong lòng có cảm giác không diễn tả nên lời.
Nhưng lúc này, ở trên đài tỷ thí, Lý Ngô đã mấy ngày liên tục ứng chiến, chưa từng nghỉ ngơi, đã vô cùng mệt mỏi, hơn nữa còn bị thương, đứng ở trên đài, đối thủ là cao thủ có thực lực cao nhất của Thần Khí Phái, tình thế rất đáng lo ngại.
Lý Ngô đưa mắt nhìn sư phụ và sư huynh đệ một cái, đặc biệt là Thần Chiến thân bị trọng thương vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447081/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.