Không biết qua bao lâu, Sở Nam tỉnh lại…
Vừa mở mắt nhìn, đập vào mắt hắn vẫn là lãnh hỏa lam sắc phô thiên cái địa.
- Ta… không chết?
Sở Nam tràn đầy nghi vấn, thân thể của hắn mặc dù cường hãn, nhưng cũng tuyệt đối không thể nào còn sống trong lãnh hỏa lam sắc này được, nhưng bây giờ hắn lại vô sự, Sở Nam cảm thấy bên trong thân thể của mình vẫn còn một ít nguyên lực, một nửa cái nguyên hạch kim sắc kia cũng biến mất không thấy đâu nữa.
- Rõ ràng không có nguyên lực, không có Tịch Diệt chi hỏa, không có phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, làm sao có thể ngăn cản được lãnh hỏa lam sắc? Chẳng lẽ sau khi ta hôn mê thì lãnh hỏa lam sắc đã tôi luyện thân thể của ta, bây giờ lãnh hỏa lam sắc không còn tác dụng đối với ta?
Sở Nam thầm đoán, cũng không khỏi cảm thấy suy đoán của mình buồn cười, thầm nhủ:
- Nếu thật sự có thể tôi luyện như vậy thì ta cũng không cần chịu đau đớn thống khổ nhiều như vậy rồi.
Tiếp đó, Sở Nam rốt cuộc phát hiện tình huống dị thường, trong đan điền bị ngũ thải quang mang bao trùm, mà còn xoay tròn giống như tuyền qua, dưới sự kinh ngạc lại nhìn thấy hắc đản đang nằm yên tại vị trí đan điền của hắn, Sở Nam giật mình bật dậy, lắp bắp:
- Hắc đản…
Hắc đản toàn thân ảm đạm, lại nhảy về phía lãnh hỏa lam sắc, phiêu phù về hướng bắc, Sở Nam mặc dù không hiểu, cũng không nghĩ ra, nhưng vẫn tin tưởng hắc đản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447055/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.