Theo đó, cán cân "cứu" và "không cứu" trong lòng nàng thoáng chút nghiêng về hướng "cứu" một chút!
Khương Lập chứng kiến đám người Thiên Kỳ càng lúc càng gần, trong nội tâm càng lúc càng nóng nảy, hắn không thể hướng Huyền Băng môn trưởng lão kia cầu cứu mà cũng không có khả năng yêu cầu bọn họ cứu giúp, nếu cứu giúp rồi thì ngược lại sau này quyền uy của Thiên Nhất tông làm sao có thể bao trùm nổi Bắc Tề quốc đây?
Huống hồ, hắn là trung gia Vũ Vương a!
Hắn không thể, tuyệt đối không thể bị một cái sơ giai Võ Quân đả bại!
- Ta muốn đem ngươi xoắn thành phấn vụn, nát bấy...
Khương Lập gằn giọng một câu, lại nhìn về phía đám Thiên Kỳ, quát lớn:
- Các ngươi nếu dừng tay, sai phạm trước đây của các ngươi ta tuyệt không truy cứu, tuyệt sẽ không tính toán với các ngươi, coi như cái gì cũng không có xảy ra...
Đám người Thiên Kỳ thoáng dừng lại một chút, nghe được Khương Lập có khả năng bỏ qua cho bọn hắn, tâm tư quyết tử trong nội tâm bọn hắn cũng bắt đầu dao động. Dù sao, nếu không phải là bất đắc dĩ bọn hắn cũng không muốn đắc tội một gã trung giai Vũ Vương chút nào, hơn nữa là Vũ Vương của Thiên Nhất tông a!
- Các ngươi tin hắn nói sao? Hắn không tính sổ các ngươi thì Thiên Nhất tông sẽ không tính sổ các ngươi? Các ngươi quá ngây thơ rồi, lời Thiên Nhất tông nói các ngươi có thể tin tưởng sao?
Nghe được lời này của Sở Nam, ánh mắt bọn hẳn lại kiên định trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447043/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.