Trong giọng nói lão giả đã có chút bất thiện, tính tình theo đó mà có chút biến hoá đi, cổ quái chả khác gì một tiểu hải tử vậy.
- Không được!
Lão giả mắt nhìn đám tài liệu, rất không thoải mái hỏi:
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
- Làm thủ hạ của ta.
Năm chữ này từ trong miệng Sở Nam phát ra như sấm động giữa xuân xanh, đồng tử lão giả thoáng co lại rồi sau đó lại phóng đại đến mức tận cùng, sau cùng liền ha hả cười:
- Ý nghĩ này của ngươi, quá khoa trương rồi, so với nghiên cứu của ta còn khoa trương hơn a! Ngươi biết tu vi của ta là gì không?
- Sơ giai Vũ Vương...
Lão giả nói ngay:
- Biết rõ ta là sơ giai Vũ Vương mà ngươi còn dám ra điều kiện như vậy, xem ra đầu của ngươi so với ta đều có vấn đề, ngược lại là rất hợp khẩu vị của ta a.
- Ta còn chưa nói hết.
Sở Nam nhàn nhạt cười, nói.
- Còn gì nữa?
- Không hơn.
- Không hơn?
Lão giả nghe vậy liền lập tức đem hai chữ này gộp với một câu trước đó của Sở Nam, nói lại một lần:
- Sơ giai Vũ Vương không hơn.
Đọc xong một lần, lão giả lôi thôi lập tức nổi giận, quát lên:
- Tiểu tử, ngươi chỉ là một sơ giai Võ Tướng mà có thể đánh thắng được ta sao? Để cho ta làm thủ hạ của ngươi, đầu óc của ngươi coi bộ đã bị hư mất rồi à nha!
- Làm thủ hạ của ta, vô luận là tài liệu gì ngươi cần ta đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1447033/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.