Chương trước
Chương sau
Thành Bình Huy được xem như một con đường trọng yếu, võ giả lui tới không ít người đều dừng chân tại đây, thêm vào xung quanh thành Bình Huy có không ít môn phái, các loại tài liệu, nhất là linh dược cần thiết để luyện đan và thiết thạch để luyện khí có rất nhiều, chủng loại cũng hết sức đa dạng.
Bởi vậy, quy mô của Phường thị của thành Bình Huy mặc dù không lớn, nhưng độ náo nhiệt thì tương đối phồn hoa.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân tìm bảo vật trong những Phường thị, đồng thời cũng thu được vài tin tức, muốn nghe ngóng xem tin tức về Thủy nguyên bổn tinh có bị tiết lộ hay không, mục đích của Phách mại hội kia hiển nhiên không phải đem tin tức đổi thành nguyên thạch đơn giản như vậy, cho nên Sở Nam càng cẩn thận hơn.
Cùng lúc đó, Sở Nam cũng chờ đợi những kẻ khác đuổi đến, ví dụ như Vô Không lão tổ, Sở Nam muốn luyện Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba thì không không “mượn” nguyên hạch của hắn để xài, đồng thời cũng loại bỏ một ẩn hoạn.
Phường thị của thành Bình Huy được chia ra vài khu vực, ví dụ như khu vực phía Nam chuyên bán một số võ quyết vũ kỹ, phía Tây thì bán linh đan diệu dược, phía Đông bán pháp bảo…
Chỉ có điều những thứ võ quyết bán ở đây đều là cấp thấp, phần lớn đều là Hoàng cấp thượng phẩm, còn Huyền cấp thì đều bị các đại môn phái và thế gia lũng đoạn, gần như không thể mua được.
Thế nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, có người hết lần này đến lần khác lại tới nơi này bán võ quyết cao cấp, hoặc là pháp bảo lợi hại, thậm chí có cả trứng ma thú…
Việc này thì còn phải xem vận khí mỗi người…
Vận khí của Sở Nam và Tử Mộng Nhân dường như cũng không phải quá tốt, hai người đi cả buổi cũng không tìm được gì, nhưng Sở Nam thì lại mua được không ít tài liệu luyện đan và luyện dược, luyện đan và luyện dược thì khẳng định phải luện, bởi vì hắn có lý do để không thể không luyện, chỉ có điều bây giờ không thể phân thân ra được, cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Đi một vòng Đông Tây Nam Bắc, nhẫn trữ vật đã chứa đầy, hai người cũng không vào lại Bí thí phách mại, thương lượng một phen, quyết định đi trong thành một vòng, nếu như không tìm được gì thì không dừng lại tại thành Bình Huy nữa, suốt đêm gấp rút lên đường, bên ngoài còn có Thiết Thương Hùng đang chờ đợi.
Rất nhanh, hai người đã đến vị trí trung tâm của thành Bình Huy.
Chỉ thấy giải đất trung tâm có một tòa lâu kiến trúc ba tầng, dù là do mộc tạo thành nhưng khí thế cũng không tệ.
Trước cửa có một biển chữ vàng rất gây chú ý: “Vạn Bảo Các.”
Có thể xây dựng được Vạn Bảo Các quy mô như vậy, hiển nhiên không phải là người bình thường.
Sở Nam vừa bước đến liền có một tiểu tử cung kính nghênh đón:
- Tiền bối, xin hỏi người muốn gì? Vạn Bảo Các chúng ta rất đa dạng…
Sở Nam quét mắt nhìn tên tiểu tử này, trong mắt không chút gợn sóng, có chút giật mình, bởi vì tu vi của hắn là Võ Tướng sơ cấp.
Không ngờ một tên tiểu tử lại có tu vi Võ Tướng sơ cấp.
Chỉ có điều, đây cũng có thể là do Vạn Bảo Các cố tình làm vậy, nhưng bất kể thế nào đi nữa thì Vạn Bảo Các này cũng không đơn giản.
Sở Nam nghĩ một chút rồi nói:
- Chỗ các ngươi có Bách Niên Ngô Công không?
- Có, tiền bối muốn bao nhiêu?
- Có Hải Phù Thạch không?
Tiểu tử hơi suy nghĩ một chút, đáp:
- Cũng có.
- Có Thoát Lực Thảo không?
- Có luôn.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân liên tiếp hỏi không ít dược tài và nguyên liệu, Vạn Bảo Các có đủ, mặc dù tài liệu này tương đối bình thường, nhưng ở những Phường thị khác thì Sở Nam không tìm được, trong lòng không khỏi càng thêm cảnh giác, trả lời:
- Vậy ngươi lấy những thứ ta vừa nói mỗi thứ mười phần.
- Được, tiền bối, mời chờ chốc lát, chúng ta sẽ ngay lập tức chuẩn bị tốt cho ngài, Vạn Bảo Các chúng ta có đủ thứ, tiền bối có thể đi một vòng, xem có thứ gì khiến ngài hài lòng hay không.
Sở Nam gật đầu, đang muốn bước vào thì từ cửa truyền đến âm thanh huyên náo:
- Cút, ngươi lại chạy đến chỗ chúng ta làm gì?
- Đại ca, ta van ngươi, cái này nhất định là bảo bối, ta chỉ muốn lấy bảo bối này đổi hai gốc Tử Châu Bối Thảo mà thôi, van xin ngươi…
- Bảo ngươi cút đi, ngươi không nghe thấy sao? Không cút đừng trách ta không khách khí.
Đứng ở trước cửa là một tên tiểu tử hung ác quát:
- Quyển sách nát của ngươi, Đại chưởng quỹ đã đánh giá qua, căn bản không phải là bảo bối, ngươi lại muốn dùng cái này để gạt người?
- Ta không có lừa các ngươi, đây quả thật là bảo bối, cha ta ở trong một cổ động lấy được nó, vì nó mà phụ thân ta bây giờ vẫn còn trọng thương nằm trên giường, van xin ngươi, hãy đổi cho ta hai gốc Tử Châu Bối Thảo!
Thanh âm tràn đầy vẻ cầu xin.
- Xem ra ngươi đúng là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt rồi.
Sở Nam nghe thấy hai chữ “cổ động” thì hàng lông mi thoáng run, quay đầu nhìn lại, thấy tên tiểu tử trông cửa toàn thân nguyên lực dao động, giống như muốn động thủ với người thanh niên, mà người thanh niên lại hô:
- Đại ca, ta van ngươi, ta chỉ muốn đổi hai cái Tử Châu Bối Thảo, van ngươi…
Tiểu tử không nhịn được nữa, nâng quyền nện xuống…
Đúng lúc đó, Sở Nam quát:
- Dừng tay.
Tên tiểu tử kia sững sờ, thấy người hô “dừng tay” chính là Sở Nam, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đi đến, dò xét người trẻ tuổi kia một phen, chỉ thấy tên thanh niên này có nguyên lực dao động cực kỳ yếu ớt, tu vi chỉ là Võ Sĩ trung cấp, so với Sở Nam ở Bạch gia thôn cũng chỉ tốt hơn một chút, thế nhưng người này lại muốn Tử Châu Bối Thảo.
Sở Nam biết Tử Châu Bối Thảo này dùng để làm gì, nó dành cho người bị trọng thương, nguyên lực phân tán, kinh mạch héo rũ phục dụng, bởi vậy giá của Tử Châu Bối Thảo cũng không rẻ, một cái cũng mất mười khối trung phẩm nguyên thạch.
Mười khối trung phẩm nguyên thạch cũng không phải là ít, nhớ lại lúc trước, trắc thí đệ tử Vân La Môn ở Thành Hùng La, cái tên gọi là Nguyên Sinh lúc lấy ra một khối trung phẩm nguyên thạch mà tiếc nuối không dứt, mà Vân La Môn còn là một đại môn phái nổi dang lừng lẫy nữa.
Có thể thấy, đối với tu vi Võ Sĩ trung cấp của tên thanh niên này mà nói, mười khối trung phẩm nguyên thạch không khác gì một tòa núi lớn.
Thế nhưng, đối với Sở Nam mà nói thì mười khối trung phẩm nguyên thạch không đáng là gì, dùng phương thức “Hắc ăn Hắc”, Sở Nam đã tích được một lượng lớn nguyên thạch, hắn muốn giúp người thanh niên trước mặt thì chỉ cần vung tay một cái, chỉ có điều Sở Nam cũng không phải là người giàu lòng nhân ái, đang muốn hỏi thì tên tiểu tử kia lại nói:
- Tiền bối, các ngài không cần ngó ngàng đến hắn, ta sẽ lập tức đuổi hắn đi, không để hắn quấy nhiễu ngài.
Sở Nam khoát tay nói:
- Ta hỏi hắn vài vấn đề.
Tiểu tử kia chỉ đành tránh qua một bên.
- Ngươi dùng Tử Châu Bối Thảo để trị thương cho phụ thân sao?
- Đúng vậy, tiền bối, hi vọng ngài xuất thủ tương trợ, ta sẽ dập đầu lạy ngài…
Đanh nói, người thanh niên bỗng nhiên quỳ xuống.
- Đứng dậy đi.
Sở Nam bình tĩnh nói:
- Xem như ngươi có hiếu tâm, ta sẽ giúp ngươi.
- Cám ơn tiền bối, cám ơn tiền bối…
Người than niên lập tức dập đầu, cầm thứ trong tay đưa ra, nói:
- Tiền bối, thứ này sẽ là của ngài…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.