- Bạo!
Bạch Võ Vương lại quát lên. Hại châu màu đen kia nổ tung, hào quang càng ảm đạm, chưởng ấn biến thành hư ảnh, giống như sắp tiêu tán trong thiên địa.
Nhưng chưởng ấn như có như không này vẫn tiếp tục đè xuống Bạch Võ Vương.
Bạch Võ Vương kinh ngạc tới cực điểm. Võ quyết cùng võ kỹ của người này nhất định là công pháp cao cấp. Nếu không sao có thể chịu ngọc bội cùng hạt châu nổ tung mà vẫn không tiêu tán.
Ngọc bội cùng hạt châu kia cũng không phải thứ tầm thường, giá trị của chúng đều có thể sánh với linh khí trung phẩm. Và cũng chỉ môn phái lớn như Thiên Nhất tông mới có thể làm ra việc nổ tung linh khí trung phẩm để ngăn cản công kích.
Cần biết một môn phái nhị lưu mà có một linh khí trung phẩm nhất định sẽ coi như trân bảo, coi như tính mạng, coi như trấn tông chi bảo. Cho dù môn phái lớn như Thần Khí phái cũng không dám đốt tiền như vậy. Ly Hỏa kiếm trong tay Tử Mộng Nhân cũng chỉ là linh khí hạ phẩm mà thôi.
Tần Chính Cao cùng Lăng Vi Thiên thấy vậy, lông mày không khỏi giật giật.
Hạt châu màu đen nổ tung khiến xoáy nước vừa được hình thành bị tiêu tán. Thân thể Sở Nam khẽ run lên một cái, trong nháy mắt, xoáy nước lại một lần nữa được hình thành.
Mà Bạch Võ Vương đối với chưởng ấn kia vẫn không dám có chút coi thường. Hắn tiếp tục lấy từ trong nhẫn trữ vật một chiếc áo choàng, khoác lên vai. Lập tức có một đạo hào quang màu vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446953/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.