Mười thước chính là cực hạn của Sở Nam. Trong phạm vi này hắn có thể nắm giữ mọi thứ, con kiến cây kim cũng không thoát được, đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Mười người kia bị Sở Nam phát hiện cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngông cuồng nói:
- Hắc Bạch Song Sát, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi!
Tử Mộng Nhân nói:
- Đổi tên khác đi, Hắc Bạch Song Sát khó nghe quá!
Mười người sững sờ, bọn hắn đã nghĩ tới các câu trả lời của đối phương, nhưng không ngờ câu trả lời lại đơn giản như vậy.
- Các ngươi là cường đạo Ô Long cốc?
- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?
Một tên khác nói:
- Lão Ngưu, dài dòng làm gì, trước tiên cứ chém giết một hồi, chỉ cần giết được Bạch Sát, lại bắt lấy Hắc Sát, vậy mười người chúng ta lập tức nổi danh!
- Nói đúng lắm!
- Đối phó với hạng người này không cần nhiều lời, mọi người cùng xông lên!
Mười người vọt tới, Sở Nam cười cười, bước chậm, Tử Mộng Nhân đứng sau cười khẩy:
- Cường đạo đúng là cường đạo, còn tự cho mình là sứ giả chính nghĩa, buồn cười chết ta rồi!
Mười tên cường đạo, mười tên Võ Tướng cao cấp đối với Sở Nam khi còn ở Bạch gia thôn, Long Giác sơn là thần, hồi ở Tự Do trấn thì Sở Nam so với chúng chỉ là hạng tôm tép, ở Thần Khí phái thì cho dù hắn liều mạng cũng không thoát chết.
Nhưng mà với Sở Nam hiện tại thì khác, mười tên Võ Tướng với hắn chỉ đơn giản như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446920/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.