- Dừng tay.
Nam Thiếu Hồng hét lên.
Như một mũi tên đã ở trên dây, Sở Nam làm sao có thể dừng tay? Khỏi phải nói hai chữ do Nam Thiếu Hồng hô lên, ngay cả Thiên Vương lão tử kêu lên, Sở Nam cũng không dừng tay.
Một cước của Sở Nam, ẩn chứa tám ngàn cân lực.
Tám ngàn cân lực, đá vào trên bụng Vân Phỉ Phỉ, Vân Phỉ Phỉ liền trực tiếp trở thành đống cát, vừa vặn rơi vào bên người Nam Thiếu Hồng.
Nam Thiếu Hồng trông thấy Vân Phỉ Phỉ hoa dung thất sắc, quay đầu cắn răng nói:
- Ngươi, ngươi sẽ phải hối hận.
- Ngươi không phải đã nói, nắm tay người nào lớn, người đó có đạo lý sao?
Sở Nam đứng tại trước mặt Nam Thiếu Hồng, lạnh giọng nói:
- Ngươi yên tâm, nàng sẽ không chết đâu, ngày sau sẽ có người tới lấy mạng của nàng.
- Ở trước mặt ta, quả đấm của ngươi là lớn, thế nhưng mà tại trước mặt cha ta, ngươi cho rằng quả đấm của ngươi cũng rất lớn sao? Hơn nữa ngươi cho rằng Tam Thanh môn chỉ là một cái môn phái bất nhập lưu sao?
Nam Thiếu Hồng càng nói chuyện càng nhanh, nhưng cũng không đến mức nói cà lăm.
- Ah, tốt, ta cho ngươi cơ hội, đi tìm cha ngươi đến đây, đi đem người Tam Thanh môn cùng đến, thuận tiện lại đem tất cả người sau lưng Tam Thanh môn đến, hết thảy tìm đến, nhìn xem ai mới là đạo lý.
Sở Nam lời nói này rất cuồng vọng, bởi vì trong lòng hắn còn đang tức giận, thừa dịp hung hăng càn quấy, hắn nói lời cuồng vọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446890/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.