- Bốp!
Cái tát bày kêu rất to.
Cái tát khiến Nam Cung Chân Minh vô cùng kinh hãi, lo sợ đầu mình cũng giống như Nhâm Xung, bị đánh tan nát.
Nếu Sở Nam dùng mười hai phần sức lực và không khống chế lực đạo, Nam Cung Chân Minh thực sự đã đi theo bước chân của Nhâm Xung.
Nhưng cho dù như vậy, nửa mặt bên trái của Nam Cung Chân Minh cũng đã hằn năm vết ngón tay, mặt sưng vù lên.
Còn sát chiêu của Nam Cung Chân Minh, kiện pháp bảo cỡ trung cấp pháp khí kia, khi đâm vào ngực Sở Nam lại bị Sở Nam nắm chặt lấy cổ tay, không thể tiến thêm được chút bào nữa.
- Ngươi thực sự nên cảm tạ, ngươi họ Nam Cung.
Tiếng hừ lạnh lẽo của Sở Nam vang lên bên tai Nam Cung Chân Minh.
- Nếu ngươi không phải mang họ Nam Cung, ngay từ trước ngươi đã biến thành một cỗ thi thể chứ không còn có thể ngông cuồng như vậy được nữa.
Nam Cung Chân Minh không khỏi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, hỏi:
- Vì sao? Vì sao ngươi lại có đề phòng? Ngươi không thể biết ta có sát chiêu như vậy được, ta đã sơ hở ở đâu?
- Ngươi quá trấn tĩnh, một gã thiếu gia chơi bời sao có thể trấn tĩnh như vậy được? Ngươi lẽ ra phải sợ hãi, vô cùng kinh sợ, sau đó bỏ chạy, chạy khỏi nơi bày, nhưng ngươi lại cố tình lưu lại. Đương nhiên, ngươi muốn chạy cũng không thể chạy được.
Sở Nam không chút che giấu.
- Có thay đổi như vậy, đương nhiên ta phải đề phòng một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446870/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.