- Vết sẹo kia, Tử Mộng Nhân căn bản không muốn biến mất.
Dù cho muốn biến mất thì Tử Mộng Nhân cũng muốn tự tay Sở Nam xóa nó.
Thế nhưng, nửa đường bỗng nhiên có tên Nam Cung Chân Minh ngu ngốc này nhảy ra, còn vọng tưởng muốn xóa vết sẹo giúp nàng để thu phục tên ngốc.
Trong lòng Tử Mộng Nhân, tên ác bá này không chỉ không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng mà còn đáng hận đến cực điểm, nếu không phải Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam lúc trước có chút kỳ lạ đã sớm bạo phát rồi, nàng đường đường là con gái chưởng môn Thần Khí Phái, há lại để những con tôm tép này vũ nhục hay sao?
- Ngươi tính toán cái gì thế?
Tử Mộng Nhân nhìn Nam Cung Chân Minh chằm chằm, lạnh giọng quát.
Nam Cung Chân Minh tức giận, từ nhỏ đến lớn, không ai mắng hắn như thế, còn không đợi hắn phản bác, chỉ nghe Tử Mộng Nhân nói tiếp:
- Lại nói, ngươi căn bản chẳng là cái gì.
Những lời này, uy lực câu sau so với câu trước còn lớn hơn gấp mấy lần.
- Tiểu nữu, thiếu gia vốn muốn tha cho ngươi một mạng, đây là do ngươi tự tìm lấy!
Nam Cung Chân Minh rốn lên:
- Động thủ, bắt bọn chúng lại, ta muốn cho ả nếm thử sự lợi hại của thiếu gia!
Nhị chưởng quỹ dẫn theo Tứ Hải thương đội đứng một bên, bề ngoài thì đề phòng, nhưng trong lòng lại thầm nhủ:
- Xung đột kịch liệt một chút, đánh nhau càng hăng càng tốt, chỉ có đánh nhau thì Tứ Hải thương đội mới vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446868/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.