- Tại sao?
Sở Nam trong lòng nghi hoặc, cần phải biết rằng, thích đẹp là bản tính của nữ nhân chứ chưa nói tới mỹ nhân chim sa cá lặn như Tử Mộng Nhân, trên mặt lại có một vết thương sẽ vô cùng chướng mắt.
Hơn nữa, nữ nhân đều muốn mình càng ngày càng xinh đẹp, đâu có ai lại muốn mình ngày càng xấu đi.
Tử Mộng Nhân mỉm cười:
- Tên ngốc, nghe lời ta, không cần chữa trị.
- Vì sao?
Tử Mộng Nhân vố có danh hiệu “tiểu ma nữ” lúc này lại không hề có chút ghê gớm thường ngày, chỉ khẽ trầm mặc, ánh mắt ươn ướt, trong lòng lại nói:
- Có vết thương này, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể quên ta, sẽ vĩnh viễn nhớ tới ta, cho dù có nữ nhân thần bí đó; nếu chữa khỏi vết thương này, ngươi sẽ vĩnh viễn rời khỏi ta.
Lời này Tử Mộng Nhân không nói ra, chính nàng cũng không biết từ lúc nào tên ngốc này đã nằm gọn trong trái tim nàng, là lúc kinh hãi khi nhìn thấy hắn dùng nhục thân va vào vách đá? Là sự hiếu kỳ sinh ra khi ăn thịt nướng tuyệt hảo của hắn? Hay là khi trong phòng luyện khí, hắn nhỏ máu tươi vào trong miệng nàng. Hay là khi nằm trên lưng hắn, nằm trong lòng hắn, cảm nhận mùi vị nam nhân của hắn. Hay là bao lần trên đường này, được hắn bảo vệ, bất luận là nguy hiểm thế nào, hắn luôn đứng trước mặt nàng, ngăn gió bão, chặn gươm đao, chống trả sự uy hiếp của tử thần, nên nàng đã quen được hắn bảo vệ, quen dựa vào hắn, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446851/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.