Số lượng nguyên thạch và Thú hạch mà Sở Nam muốn đắt hơn 30 vạn Tử Tinh tệ.
Thế nhưng, Nhị chưởng quỹ cuối cùng cũng dứt khoát đáp ứng, chỉ yêu cầu Sở Nam đem Tiểu Mạc về Tứ Hải thương đội bình yên.
Thế nhưng đối với việc này Sở Nam lại trả lời “Không được”
Vừa muốn nguyên thạch lại muốn Thú hạch, rồi còn không muốn làm việc, Tiểu Mạc bĩu môi nói:
- Nhị bá bá, ta không đi theo hắn đâu, ta ở cùng với người.
Nhị chưởng quỹ cũng ngây ra, hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ý của ngươi là gì?
Sở Nam cười đáp:
- Tiểu Mạc do ông tự đưa về thì tốt hơn.
- Hả?
Nhị chưởng quỹ càng mơ hồ hơn.
Sở Nam nói:
- Nếu như các đồng ý, trả ta thù lao gấp đôi….
Thù lao gấp đôi? Tiểu huynh đệ, ngươi lật lọng!
Âm thanh của Nhị chưởng quỹ trở nên bất thiện, hắn cũng không có nhiều thời gian mà ở đây mặc cả với Sở Nam, Tiểu Mạc ở bên cạnh cũng chửi:
- Ngươi xem bọn ta là đám tiểu hài tử, muốn đùa giỡn với bọn ta sao?
- Ta còn chưa nói xong.
Sở Nam nghiêm túc nói:
- Thù lao gấp bội thì ta sẽ giải quyết giúp ông những tên cường đạo che mặt này, ông còn sống thì đương nhiên có thể tự mình đưa hắn trở về.
- Cái gì?
Trong mắt Nhị chưởng quỹ ánh lên vẻ khiếp sợ, ánh mắt sắc bén vô cùng tựa như muốn nhìn thấu Sở Nam, xem Sở Nam đến cùng có loại lực lượng gì mà dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy, Tiểu Mạc ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446842/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.