Đêm đã khuya.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
- Đồ ngốc, không ngờ rằng còn có người muốn bái ngươi làm thầy, đúng là mị lực uy phong mà!
Tử Mộng Nhân cười thích thú nói.
Sở Nam trừng mắt nói:
- Nhanh nghĩ biện pháp đi, phải làm sao để xử lý đây?
- Vậy thì ngươi cứ thu tên Đa Tháp này làm đồ đệ đi, dù sao thì Thần Khí Phái cũng không có quy định người Man Việt không thể trở thành đệ tử Thần Khí Phái.
Tử Mộng Nhân không để tâm đáp.
- Vậy sao được, không thể.
Sở Nam quả quyết nói.
- Đồ ngốc, ngươi có phải có rất nhiều chuyện không nói cho ta biết phải không?
Sở Nam sững sờ, sau đó khẽ gật đầu.
- Đồ ngốc, nếu như ta nói ta muốn nghe thì ngươi có nói cho ta biết không?
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, Sở Nam đáp:
- Để sau đi, sau này tự nhiên ngươi sẽ biết.
Nghe Sở Nam nói vậy, Tử Mộng Nhân cũng không tiếp tục dây dưa hỏi nữa.
Trong lòng Sở Nam thở dài một hơi, đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, nói:
- Mộng Nhân, đêm nay chúng ta lập tức lên đường.
- Đêm nay đi?
- Ừm, lén rời đi, không kinh động bất cứ kẻ nào.
- Đêm hôm khuya khoắt bỏ đi, không hay đâu.
- Mộng Nhân, không phải ngươi muốn làm hiệp nữ sao? Nếu ở đây thì làm sao có thể trở thành hiệp nữ được?
Sở Nam bắt đầu dụ dỗ.
Tử Mộng Nhân nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nói:
- Đồ ngốc, ngươi nói cũng đúng ha.
- Ừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446831/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.