Toàn lực bạo!
Công kích mà Sở Nam sử dụng lúc này đã không còn là nắm đấm nữa, mà là chưởng.
Một chưởng vỗ xuống giống như ngọn núi đè ập xuống, giống như Cự Linh chưởng phô thiên cái địa giáng xuống.
Pháp bảo của Huyền Thập Tam đã bị chém thành mảnh vụn, hắn chỉ có thể ngưng tụ nguyên lực vào hai nắm đấm, sau đó dùng quyền ngăn chưởng.
Thế nhưng một chưởng này là dùng toàn bộ lực lượng của Sở Nam, có thế nặng như Cự Linh, Huyền Thập Tam há có thể chống đỡ được?
Trong khoảnh khắc song quyền tiếp một chưởng này, nguyên lực lập tức bị đánh tan, không phát ra nổi chút tác dụng nào.
Tiếp đó, cánh tay của Huyền Thập Tam đã bị đánh nát, tiếng răng rắc vang lên không ngừng.
Tiếng răng rắc còn chưa dừng lại thì chưởng đã nện lên vai Huyền Thập Tam.
- A….
Huyền Thập Tam rống lớn một tiếng, muốn chống đỡ một chưởng này của Sở Nam….
Thế nhưng vô dụng….
Bất luận Huyền Thập Tam có dùng khí lực lớn đến mức nào ngăn cản thì vẫn không thể chống đỡ nổi, trọng tâm thân thể hắn hạ thấp, không phải là do hắn muốn hạ thấp mà là do cỗ lực lượng này quá mức lớn, khiến hắn không thể chống lại.
- Quỳ xuống cho ta!
Sở Nam hét lớn một tiếng, phối hợp với bộ dạng và thần sắc chẳng khác gì Chiến thần hàng lâm, đây chính là trừng phát đối với kẻ dám bất kính hắn.
- Nằm mơ đi! Chỉ bằng vào người sao? Còn non lắm!
Huyền Thập Tam vẫn chống đỡ đến cùng.
- Quỳ xuống!
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446825/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.