Đầm lầy độc vụ, càng vào trong thì độc khí càng dày đặc, càng nguy hiểm.
Trong lòng Thu Tiểu Mạch dâng lên vạn phần cảm động, hắn không hề nghi ngờ, nếu không có Sở Nam thì hắn căn bản không thể vào sâu đến vậy, mặc dù bây giờ vẫn chưa nhìn thấy tung tích của Mặc Liên Thuật Tử, nhưng cuối cùng vẫn còn hy vọng.
Lúc này, ba canh giờ đã sớm trôi qua, chướng vụ nồng đậm từ trên không trung hạ xuống, từ dưới mặt đất bốc lên, từ bốn phương tám hướng ập đến, đem đầm lầy độc vụ phủ kín dày đặc.
Mà lúc vụ chướng đột nhiên phủ xuống, rất nhiều tiểu thú linh hoạt không kịp trốn tránh, ngay lập tức, những con thú này liền đổ gục xuống đất, thân thể bắt đầu thối rữa, chỉ để lại từng bộ xương trắng hếu.
Ở trong vụ chướng mà còn có thể sống sót, không phải là những con thân chứa kịch độc hình thể khổng lộ, lớp da nhầy nhụa, bộ dáng xấu xí thì cũng là hung thú.
Những con hung thú này, mặc dù bị chướng vụ bao phủ, nhưng vẫn tiếp tục tranh đấu, thỉnh thoảng trên mặt đất lại diễn ra một hồi chém giết máu tanh tàn khốc, những trận chém giết này khiến Thiết Thương Hùng nhìn thấy cũng không nhịn được mà run rẩy.
Tử Mộng Nhân thì ngược lại, cảm thấy kích thích, khiến trong lòng Sở Nam hơi run rẩy, thầm nghĩ:
- Quả nhiên không hổ với danh xưng tiểu ma nữ.
Một đường đi tới, Sở Nam mọi thời khắc đều cảnh giác những hung thú đột nhiên xuất hiện, có thể nói là cẩn thận từng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446803/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.