Lúc trước, bọn hắn có sáu người, năm tên cao cấp Võ Tướng, một tên sơ cấp Võ Quân.
Thế lực như vậy đủ để đối kháng với một thế gia trong các gia tộc trung đẳng, hoặc là một môn phái nhỏ nào đó.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, năm tên cao cấp Võ Tướng chết sạch, chỉ còn lại một tên sơ cấp Võ Quân trọng thương.
Thảm bại như vậy, Mông Bình cũng chưa từng nghĩ đến, đặc biệt là còn có Vô Ảnh Thiên Ma Tán tương trợ.
Mặc dù như vậy, nhưng nghe thấy tiếng quát lạnh của Sở Nam, thân hình của Mông Bình cũng không nhịn được mà run rẩy, thế nhưng lại không chịu hạ giọng, hàm hồ nói:
- Chọc phải…. Ác Nhân cốc, các người chết chắc rồi….
Sở Nam vung kiếm lên, âm thanh “Răng rắc” lại lần nữa vang lên.
Cánh tay còn lại của Mông Bình cũng bị chém rớt xuống đất, trong miệng phát ra tiếng thét thê lương.
- Tiếp đó là chém hai chân.
Âm thanh của Sở Nam vang lên lạnh lẽo vô cùng.
- Một hắc y nhân cung cấp thông tin này, hắn là ai thì ta cũng không biết.
Sở Nam nhìn ánh mắt Mông Bình, những lời hắn nói vừa rồi hẳn không phải giả dối.
Cũng bởi vì không phải nói dối cho nên việc càng lúc càng phiền toái, có người đang âm thầm theo dõi bọn hắn, mà bọn hắn lại không biết là người nào.
- Ngươi có quan hệ gì với Vạn Độc Môn?
Lúc Sở Nam hỏi những lời này, trong mắt Mông Bình lóe lên dị sắc, vội vàng nói:
- Chúng ta không có quan hệ gì cả.
- Vô Ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446798/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.