Chương trước
Chương sau
Hai người Thu Tiểu Mạch đối với tùng lâm cũng không hề lạ lẫm, phương pháp tìm kiếm nguồn nước rất có nghề, mất khoảng nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một dòng suối nhỏ.
Trong lúc bọn Sở Nam di chuyển, Độc Vĩ Phi Nghĩ vẫn bay ong ong theo sát, lộ vẻ thập phần quỷ dị.
Mà bóng đen ở trong chỗ tối đang quan sát, lúc này trên trán cũng xuất hiện một tia hắc tuyến, trực giác mách bảo với hắn rằng mọi sự sẽ phát sinh biến hóa, không biết tên tiểu tử kia từ đâu đến, đột nhiên lại chen ngang vào, bằng không thì hắn đã sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Đến bên cạnh dòng suối, Tử Mộng Nhân nắm chặt lấy cánh tay Sở Nam, lo lắng nói:
- Đồ ngốc, ngươi không được bỏ ta lại đây.
Lúc nói những lời này, Tử Mộng Nhân bỗng nhiên nghĩ đến câu chuyện hai người đang sống bị Độc Vĩ Phi Nghĩ tấn công chỉ còn lại bộ xương trắng thì thân hình không khỏi có chút run rẩy.
- Ta sẽ không có việc gì đâu.
Sở Nam cười với Tử Mộng Nhân, sau đó hướng về phía Thiết Thương Hùng quát:
- Bảo vệ Mộng Nhân cho tốt, nếu như xảy ra chuyện gì thì ta sẽ lột tấm da gấu của ngươi.
Thiết Thương Hùng lúc này đã sợ đến mức run rẩy, chỉ có thể vội vàng gật đầu, bây giờ Thiết Thương Hùng quả thật hối hận muốn chết, đêm hôm đó lẽ ra phải rời đi, nếu vậy thì đã không gặp phải những thống khổ bây giờ, hơn nữa lúc đó nó còn tự do tự tại, nhưng bây giờ muốn đi cũng không được, phải lưu lại làm một bảo tiêu miễn phí.
Đợi đến khi mọi người tiến vào trong nước, Độc Vĩ Phi Nghĩ cũng không còn biện pháp gì, chỉ có thể bay vòng vòng trên mặt nước chờ đợi….
Lúc này, Sở Nam từ trong nước nhảy lên bờ, lập tức khiến đám Độc Vĩ Phi Nghĩ giật mình.
Thế nhưng, giật mình thì giật mình, ngàn vạn con Độc Vĩ Phi Nghĩ lập tức phát ra tiếng ong ong, đồng loạt phóng về phía Sở Nam.
Trong chớp mắt, Độc Vĩ Phi Nghĩ bao vây kín lấy mọi góc của Sở Nam, lúc này không gian chỗ hắn đã trở thành một màu đen đặc.
Ở trong nước, Thiết Thương Hùng nhìn thấy một màn như vậy thì không khỏi lạnh run, mà hai người kia trong mắt cũng lóe lên sự sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ: Lâm Vân này coi như xong rồi, mặc dù lực lượng của hắn rất mạnh, thậm chí còn có thể thu phục được Thiết Thương Hùng, thế nhưng chỉ với chút tu vi này, bị bầy Độc Vĩ Phi Nghĩ vây quanh thì làm sao còn mạng?
Chỉ có Tử Mộng Nhân và Thu Tiểu Mạch lúc này là hai mắt rực sáng một cách khó hiểu, trong lòng Tử Mộng Nhân thầm nghĩ:
- Đồ ngốc, ngươi không được xảy ra chuyện gì, ta tin tưởng ngươi.
Ở trong chỗ tối, bóng đen cảm thấy buồn bực, lẩm bẩm:
- Người này đang làm gì vậy? Chịu chết hay sao?
Thế nhưng ngay cả chính hắn cũng không thể tin được ý nghĩ này.
Sở Nam bị Độc Vĩ Phi Nghĩ bao quanh, trong lòng cũng cảm thán:
- Những con Độc Vĩ Phi Nghĩ này quả nhiên lợi hại, hàm răng của chúng cắn lên người mình không ngờ lại khiến mình cảm thấy đau nhức như vậy, đây mới chỉ là cấp ba mà thôi, nếu như cấp bốn, cấp năm…. Không biết thì uy lực còn lớn như thế nào.
Mà Độc Vĩ Phi Nghĩ hiển nhiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng, người này và người lúc trước bị chúng cắn hoàn toàn khác nhau, tại sao không thể cắn xuyên người này được, bên trong âm thanh ong ong chợt truyền đến một tiếng vang bén nhọn.
Những con Độc Vĩ Phi Nghĩ bắt đầu dừng cắn xé, cả đám đều khom người, cong mông lên….
- Đến rồi, để ta xem độc của bọn chúng đến cùng mạnh như thế nào.
Sở Nam thầm nghĩ, lại còn bồi thêm một câu:
- Chỉ cần bên trong độc này không có thành phần giống như Thất Thải Hợp Hoan Tán là được.
Phập phập phập….
Một tràng thanh âm cổ quái vang lên, những độc châm này thật khó khăn mới đâm được vào thân thể Sở Nam, thế nhưng Sở Nam lại không có cảm giác hay bị ảnh hưởng gì, căn bản chẳng khác gì lúc thường, lại đợi cả buổi vẫn không có cảm giác tê cứng nào sinh ra.
Sở Nam lập tức mất hứng, miệng lẩm bẩm:
- Không ngờ lại không có tác dụng, vậy thì chết đi.
Tâm niệm vừa động, thầm niệm võ quyết, kích phát ra Hỏa nguyên lực, trên người Sở Nam lập tức dấy lên một cỗ hỏa diễm tử sắc.
Cực Dương Chân Hỏa, đốt!
Độc Vĩ Phi Nghĩ đang buồn bực không thôi thì cả đám trong khoảnh khắc liền bị đốt thành tro tàn.
Bóng đen trong chỗ tôi thấy một màn như vậy liền không chút do dự phóng về phương xa, sau đó biến mất, trong mắt hắn lúc này đã tràn đầy khiếp sợ.
Ở trong nước, Tử Mộng Nhân là người đầu tiên nhảy ra, chạy đến bên cạnh Sở Nam dò xét từ trên xuống dưới một lượt, hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi thật quá Yêu nghiệt, ngươi là bách độc bất xâm sao?
Sở Nam cười cười lắc đầu.
Ba người Thu Tiểu Mạch đứng trước mặt Sở Nam, miệng bọn họ lúc này đã há hết cỡ, thầm nghĩ:
- Đây đến cùng là người gì? Một quyền có thể đánh chết Hỏa Giác Lang cấp bốn, thu phục Thiết Thương Hùng, lại càng không sợ độc của Độc Vĩ Phi Nghĩ, hơn nữa còn có thể phóng xuất Cực Dương Chân Hỏa.
Kinh ngạc qua đi, Thu Tiểu Mạch thầm nghĩ:
- Lần này, việc lấy được Mặc Liên Thuật Tử lại càng thêm nắm chắc.
Về phân Thiết Thương Hùng, sự sợ hãi trong mắt nó lúc này đã đạt đến mức tột đỉnh.
Sở Nam cũng không để ý tới sự kinh ngạc của bọn hắn, quay sang nói với Thu Tiểu Mạch:
- Bây giờ chúng ta vẫn còn ở bên ngoài Bách Uyên Tùng Lâm sao?
Thu Tiểu Mạch khẽ gật đầu, trên mặt lập tức hiện lên sự tức giận, lúc trước bởi vì kinh hoảng và kinh ngạc, không nghĩ đến lại xảy ra chuyện này, bây giờ Sở Nam nhắc lại lập tức minh bạch, gằn giọng nói:
- Đàn Hỏa Giác Lang, Độc Vĩ Phi Nghĩ, hai loại Ma thú này bình thường đều không thể xuất hiện ở đây, mà bây giờ….
- Những Ma thú này có thể bị điều khiển sao?
Nghe thấy câu hỏi này của Sở Nam, sắc mặt của Thu Tiểu Mạch càng trở nên kinh hãi, vội vàng đáp:
- Người Man Việt chúng ta đều dùng cung tiễn và loan đao làm vũ khí, còn có một bộ phận luyện độc, trước kia quả thật có một môn phái gọi là Ngự Thú Tông, thế nhưng hơn trăm năm trước đã bị diệt môn rồi….
Việc liên quan đến chuyện xưa của người Man Việt, Sở Nam cũng không có hứng thú nghe, chỉ nhàn nhạt nói:
- Tiếp tục đi thôi.
Thu Tiểu Mạch còn đang nghĩ đến chuyện về Ngự Thú Tông, lại nói:
- Nếu như thật sự có người điều khiển Ma thú, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thế nhưng tại sao bọn chúng lại ra tay với Hóa Phương tộc chứ? Không nhất thiết phải dồn ta vào chỗ chết mà.
Thu Tiểu Mạch chợt nghĩ đến phụ thân đột nhiên xuất hiện quái bệnh, khẽ lẩm bẩm:
- Hai chuyện này chẳng lẽ lại có liên quan?
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Sở Nam lại dặn dò, sau đó nắm lấy cánh tay Mộng Nhân, tiếp tục để cho Thiết Thương Hùng đi trước mở đường.
Sở Nam bởi vì an toàn của Tử Mộng Nhân cho nên mới nắm tay nàng, thế nhưng trên mặt nàng lại nở rộ nụ cười như hoa đào tháng ba, khóe mắt liếc ngang liếc dọc, không ngừng liếc nhìn khuôn mặt Sở Nam….
Vài ngày tiếp theo, đoàn người Sở Nam cũng không gặp phải công kích đại quy mô của Ma thú, chỉ có điều vẫn có một vài con Ma thú không biết sống chết xông về phía bọn hắn, sau đó lập tức bị một chưởng của Thiết Thương Hùng đập chết, mỗi một chưởng của Thiết Thương Hùng đều rất mạnh, giống như muốn phát tiết nỗi oán hận vì phải ăn trái cây lên người đám Ma thú.
Mà mỗi lần Thiết Thương Hùng đập chết một con Ma thú thì Sở Nam lại lấy Thú hạch bên trong ra, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước, Sở Nam trên đường thu được không ít Thú hạch, mặc dù đều là cấp ba cấp bốn, thế nhưng nguyên lực ẩn chứa bên trong cũng không ít, toàn bộ những Thú hạch chứa Hỏa thuộc tính thì Sở Nam đều đưa cho Tử Mộng Nhân….
Cứ như vậy, đoàn người Sở Nam càng lúc càng đến gần đầm lầy độc vụ, mà lúc này bọn hắn cũng phát hiện một việc, người trong Bách Uyên Tùng Lâm cũng càng ngày càng nhiều….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.