Thu Tiểu Mạch bị Tử Mộng Nhân nói như vậy thì cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn thấy hai người Sở Nam là người Bắc Tề cho nên mới nói chuyện theo nghi lễ tôn kính của bọn họ, nhưng nghe thấy lời nói của Tử Mộng Nhân thì cũng chỉ biết tự giễu:
- Tiểu thư nói đúng, là ta không phải.
Nói xong, Thu Tiểu Mạch lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai vò rượu, nói:
- Ân nhân….
- Ta là Lâm Vân.
Lúc này Sở Nam mới nói ra tên của mình.
- Lâm đại ca, đây chính là rượu mà tộc chúng ta cất dưỡng, Băng Long Thiêu, đặc biệt mạnh.
- Vậy sao? Để ta nếm thử xem.
Tử Mộng Nhân cầm một vò lên, không để ý đến hình tượng thục nữ, uống liền một ngụm, rượu vừa vào cổ thì Tử Mộng Nhân liền ho khùng khục, cảm giác như trong cơ thể bị một ngọn lửa thiêu đốt, bật thốt:
- Rượu này…. Thật mạnh!
- Tiểu thư nếu như tu luyện võ quyết thì sẽ được trợ giúp không ít.
Thu Tiểu Mạch nói xong liền lấy một vò rượu khác ra đưa cho Sở Nam, Sở Nam cũng không ra vẻ, lập tức nhận lấy rượu, ngửa cổ uống một ngụm lớn, sắc mặt thoáng cái trở nên đỏ rực, khen:
- Hảo tửu, rượu thật là mạnh!
Sở Nam lại uống thêm một ngụm nữa, sau đó đưa một miếng thịt cho người thanh niên, nói:
- Nếm thử tay nghề của ta.
- Thịt ngon!
- Rượu ngon!
Hai người đồng thời nói, nhìn nhau một cái rồi cùng bật cười.
Tử Mộng Nhân đã nuốt Thú hạch của Hỏa Giác Lang vào, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446791/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.