Chương trước
Chương sau
Đối mặt với cường giả Võ Quân, Sở Nam chỉ có thể liều mạng xuất hết toàn lực.
Liều, tức là vẫn còn một con đường sống.
Không liều, tức là chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Dung nhập ba loại thuộc tính nguyên lực vào để thăng cấp Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, Sở Nam vừa hao tốn một lượng lớn nguyên lực, nhưng Như Ý Kim Tiên của nam tử mũi ưng cũng đã chém tới, thế chém vô cùng lăng lệ, Sở Nam chỉ có thể mạnh mẽ đánh ra Khai Thiên thức thứ ba.
Đối mặt với 108 đạo kiếm ảnh, nam tử mũi ưng vẫn không thèm quan tâm, trực tiếp chém thẳng về phía Sở Nam.
Nam tử mũi ưng cho rằng 108 kiếm ảnh này, chỉ là một đòn công kích phạm vi rộng, uy lực hẳn không quá lớn, dù sao thì đòn công kích này cũng bị phân tán quá lớn.
Đáng tiếc, suy nghĩ của nam tử mũi ưng lại lần nữa sai lầm.
Mặc dù không có được uy lực mãnh liệt giống như Khai Thiên thức thứ ba, thế nhưng cũng không thể khinh thường được, Loạn Phong Cương Trảm trực tiếp công phá phòng ngự của nam tử mũi ưng, cắt rách y phục của hắn, lưu lại những vết thương vô cùng bá đạo, máu tươi cũng theo đó tràn ra xối xả.
Nam tử mũi ưng tức giận quát:
- Tiểu tử, ngươi đúng là làm càn, ngươi đã chọc giận ta rồi.
Sở Nam không hề trả lời, tinh lực của hắn không phải dùng để lãng phí vì những câu nói nhảm này, đối với hắn mà nói, trừ phi là trọng yếu, bằng không, muốn nói gì thì cứ đem đối phương đánh gục đã rồi nói sau, đến lúc đó muốn nói gì thì nói.
Sở dĩ Sở Nam có quan niệm như vậy, ngoài bản tính vốn có của Sở Nam ra thì hắn cũng đã từng đọc qua một câu trong quyển sách Dã Sử, nói theo cách khách quan, một bên bị chiếm thượng phong tuyệt đối cũng bởi vì nói nhảm quá nhiều, không thừa cơ đem đối thủ tiêu diệt, cuối cùng lại bị đối thủ giết chết.
Từ đó về sau, Sở Nam cũng thầm mặc nhận.
Khai Thiên thức thứ ba nghênh đón nộ hỏa của nam tử mũi ưng.
Vừa tiếp xúc thì Sở Nam liền cảm thấy nguyên lực khổng lồ của nam tử mũi ưng giống như núi cao đè xuống, dường như muốn ép hắn thành thịt vụn, tiếng động như sấm, cương phong trong động Cương Phong vốn sắc bén, thế nhưng cũng bị nổ tung, hủy diệt toàn bộ mọi thứ tồn tại trong động Cương Phong.
Cương phong cũng tạo thành thương tổn đối với nam tử mũi ưng, thế nhưng nam tử mũi ưng vẫn có thể chịu được những thương tổn này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Nam, Như Ý Kim Tiên đem trọng kiếm ép xuống, càng lúc càng trầm xuống.
Uy lực lớn như thế sớm đã vượt ngoài khả năng chịu đựng của Sở Nam, khí huyết của hắn trở nên hỗn loạn, Sở Nam lập tức phun ra ba ngụm máu tươi.
Máu tươi lại lần nữa phun lên thân trọng kiếm.
Trọng kiếm hấp thu lấy máu tươi của Sở Nam, đột nhiên phát ra một tiếng “Ô…ô…ô….n…g”
Mà lúc này, nam tử mũi ưng bỗng quát:
- Như Ý Kim Tiên, Triền!
Chữ “Triền” vừa dứt, sợi roi liền quấn lấy cổ Sở Nam, nếu như bụng Sở Nam cũng bị cuốn lấy thì sẽ là kết cục đầu rơi máu chảy, chỉ có thể đi đời nhà ma.
Mà lúc Như Ý Kim Tiên quấn đến cổ Sở Nam.
Như Ý Kim Tiên đã bị đứt.
Đứt mà không có lý do.
Sợi roi vừa đứt thì cũng lập tức bạo phát uy lực khổng lồ, nam tử mũi ưng bị bắn ra ngoài động, Sở Nam để lại trên mặt đất một đạo vết kéo lê thật sâu, cứ như vậy va vào vách cửa động.
Sở Nam đem trọng kiếm cắm xuống, cánh tay còn lại cũng không để ý đến máu tươi đầm đìa đã bị rách tươm bám chặt lấy mặt đất, chỉ còn cách miệng động một bước ngắn nữa thì dừng lại, phun ra mấy ngụm máu tươi, Sở Nam cũng để máu tươi lãng phí, đem toàn bộ phun lên thân trọng kiếm.
Máu tươi nhập vào thân kiếm, giống như lúc luyện chế trọng kếm, một cảm giác tâm linh tương thông giữa người và kiếm lại dấy lên.
- Vừa rồi thật nguy hiểm, uy lực của Võ Quân cường giả quả thật khiến người ta sợ hãi, nam tử mũi ưng này từ đầu đến cuối đều chỉ dùng vũ kỹ “Trảm” và “Triền” mà thôi, mà đại chiêu và mãnh chiêu của mình thì đã xuất ra hết, đối với gã căn bản không có uy hiếp trí mạng, cùng lắm chỉ thụ trọng thương không quá nghiêm trọng. Nếu không phải vừa rồi trọng kiếm đột nhiên phát huy uy lực, bản thân mình nhất định đã bị quấn chết.
Sở Nam thầm nhủ, đồng thời nghĩ đến Kim nguyên lực sắc bén, không ngờ lại còn có thể có hiệu quả quấn lấy người khác, môn đạo quả nhiên không đơn giản….
Mà nam tử mũi ưng vẻn vẹn chỉ thối lui năm bước liền dùng cường lực trụ lại thân hình, trong lòng vô cùng phẫn nộ, Như Ý Kim Tiên của hắn chính là thượng phẩm Pháp Khí, thế nhưng không ngờ lại bị tiểu tử kia chặt đứt, trọng kiếm của tiểu tử kia đến tột cùng là phẩm cấp gì?
Một thân thực lực của nam tử mũi ưng đều luyện tại Như Ý Kim Tiên, mặc dù Như Ý Kim Tiên chỉ có mấy chiêu, thế nhưng đã đem Kim thuộc tính dung hợp vào, chiêu “Triền” kia lại càng hao phí nhiều năm tâm huyết của hắn.
Nếu không có Như Ý Kim Tiên thì thực lực của hắn ít nhất sẽ giảm xuống ba thành.
Sát khí trên người nam tử mũi ưng hiển lộ hoàn toàn, quát lạnh:
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết, nếu như ngươi đem trọng kiếm trong tay ngươi giao cho ta…. Không đúng, ta giết ngươi thì hiển nhiên có thể lấy được trọng kiếm, ngươi chỉ cần giao ra Khai Thiên vũ kỹ và Loạn Phong Cương Trảm vũ kỹ thì ta sẽ cho ngươi toàn thây!
- Ngươi cho rằng ta sẽ nói sao?
Sở Nam cười lạnh, tiếp tục nói:
- Cho dù ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi cho rằng có thể lấy được trọng kiếm sao? Thật đúng là si tâm vọng thưởng….
- Cái gì?
- Đến lúc đó ta sẽ ném trọng kiếm đi, ngươi sẽ không đạt được gì cả.
Sở Nam nói xong lại hỏi:
- Ta có một chuyện không hiểu, ta và ngươi không thù không oán, ngươi vì sao cứ phải giết ta?
Những lời này của Sở Nam tự nhiên là để lừa quỷ mà thôi, trong lòng hắn tất nhiên rõ ràng, thế nhưng câu nói nhảm này chính là để kéo dài thời gian, trong tay hắn đang nắm một khối thượng phẩm nguyên thạch, lúc này Sở Nam đang điên cuồng hấp thu nguyên lực bên trong thượng phẩm nguyên thạch.
Nguyên lực ẩn chứa bên trong thượng phẩm nguyên thạch thật đúng là kinh người, nếu không phải vậy thì Sở Nam còn muốn ở trước mặt nam tử mũi ưng, đem Hồi Nguyên Đan, Thể Lực Đan, Tinh Lực Đan,.... nhét vào miệng nữa.
Nam tử mũi ưng thấy Sở Nam nuốt đan dược, cũng thấy nguyên thạch trong tay Sở Nam, thế nhưng hắn lại không ngăn cản, dựa vào tư liệu của Đại trưởng lão, tuyệt chiêu của tiểu tử này đã dùng hết rồi, mặc dù tiểu tử này quả thật so với Võ Tướng bình thường còn mạnh hơn gấp nhiều lần, thế nhưng cho dù có mạnh hơn đi nữa thì vẫn chỉ là Võ Tướng, không thể chống lại Võ Quân như hắn được, hắn có lòng tin tuyệt đối bởi vì hắn có đủ thực lực.
- Tiểu tử, bằng vào biểu hiện tâm cơ vừa rồi của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết tại sao ta giết ngươi ư?
Cái mũi của nam tử mũi ưng lại càng nhếch lên, hắn sống lâu như vậy, đương nhiên cũng không phải ngốc nghếch, lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải là muốn kéo dài thời gian để khôi phục thêm chút nguyên lực chứ?
Sở Nam bị nhìn thấu, tuy nhiên cũng không đỏ mặt chân run, trái lại cười ha hả nói:
- Không sai, ta đang muốn khôi phục nguyên lực, khôi phục nguyên lực mới có thể đả thương ngươi nhiều hơn.
Nam tử mũi ưng nhíu chặt mày, da trên mặt cũng co rúm lại, Sở Nam tiếp tục nói:
- Thế nào? Ngươi muốn gián đoạn việc khôi phục nguyên lực của ta? Sợ ta giết ngươi đúng không?
- Tiểu tử, thu hồi tâm tư của ngươi lại đi, phép khích tướng của ngươi đối với ta vô dụng, thế nhưng lão tử sẽ không gián đoạn ngươi đâu, lão tử phải đem ngươi đùa giỡn đến chết!
Âm thanh của nam tử mũi ưng bị cương phong truyền đi càng lộ ra vẻ âm trầm lạnh lẽo.
- Tốt, chờ ta khôi phục nguyên lực, để xem rốt cuộc ai chơi chết ai!
Trong lòng Sở Nam chợt nghĩ đến Hỗn Nguyên Ban Chỉ và Long nha trong nhẫn trữ vật.
Hỗn Nguyên Ban Chỉ chủ phòng ngự, Long nha chủ công, thế công xuất kỳ bất ý.
Lúc này, tại động Cương Phong tầng thứ nhất, Tử Mộng Nhân vẫn đang thành tâm cầu nguyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.