Lý Hạo trở lại trên đài cao, nhìn thấy Sở Nam ở trên mặt đất run rẩy không ngừng, kinh ngạc hỏi:
- Sư phụ, Lâm Vân làm sao vậy?
Nhị trưởng lão lắc đầu không đáp.
Lão giả áo tím quay đầu lại hỏi Lý Hạo:
- Còn có thể đánh được không?
- Có thể!
Lý Hạo kiên định đáp.
- Tốt, chờ hắn tỉnh lại thì tỷ thí tiếp tục.
- Thế nhưng…. Trạng thái của Lâm Vân như vậy thì có được không?
Lý Hạo có chút nghi vấn, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn muốn cùng Lâm Vân đường đường chính chính đánh một trận, xem đến tột cùng là ai mạnh hơn ai.
- Đừng lo cho tên yêu nghiệt này.
- Yêu nghiệt?
Lý Hạo ngạc nhiên lẩm bẩm, lão giả áo tím trừng mắt quát:
- Còn không nhanh đi điều chỉnh trạng thái.
Lý Hạo nhìn chằm chằm sư phụ và Lữ Dương Minh, không nhìn ra được điều gì, chỉ có thể khoanh chân ngồi một bên.
Tử Mộng Nhân đối với lời của lão giả áo tím rất không đồng ý, vội phản bác:
- Thái gia gia, tên ngốc không phải là yêu nghiệt!
- Hắn không phải yêu nghiệt? Vậy ai mới là yêu nghiệt? Ngươi đã từng thấy ai có thể hấp….
Lão giả áo tím chợt khựng lại, thấy Tử Mộng Nhân cong môi lên thì vội nói:
- Hắn không còn run nữa, có lẽ sắp tỉnh lại rồi.
Thân thể Sở Nam lúc này đã an tĩnh lại, không run rẩy nữa, chỉ có điều gương mặt vẫn tái nhợt đến đáng sợ.
Trong cơn hôn mê, Sở Nam loáng thoáng cảm thấy lúc nguyên lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446762/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.