🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lý Hạo trở lại trên đài cao, nhìn thấy Sở Nam ở trên mặt đất run rẩy không ngừng, kinh ngạc hỏi:
- Sư phụ, Lâm Vân làm sao vậy?
Nhị trưởng lão lắc đầu không đáp.
Lão giả áo tím quay đầu lại hỏi Lý Hạo:
- Còn có thể đánh được không?
- Có thể!
Lý Hạo kiên định đáp.
- Tốt, chờ hắn tỉnh lại thì tỷ thí tiếp tục.
- Thế nhưng…. Trạng thái của Lâm Vân như vậy thì có được không?
Lý Hạo có chút nghi vấn, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hắn muốn cùng Lâm Vân đường đường chính chính đánh một trận, xem đến tột cùng là ai mạnh hơn ai.
- Đừng lo cho tên yêu nghiệt này.
- Yêu nghiệt?
Lý Hạo ngạc nhiên lẩm bẩm, lão giả áo tím trừng mắt quát:
- Còn không nhanh đi điều chỉnh trạng thái.
Lý Hạo nhìn chằm chằm sư phụ và Lữ Dương Minh, không nhìn ra được điều gì, chỉ có thể khoanh chân ngồi một bên.
Tử Mộng Nhân đối với lời của lão giả áo tím rất không đồng ý, vội phản bác:
- Thái gia gia, tên ngốc không phải là yêu nghiệt!
- Hắn không phải yêu nghiệt? Vậy ai mới là yêu nghiệt? Ngươi đã từng thấy ai có thể hấp….
Lão giả áo tím chợt khựng lại, thấy Tử Mộng Nhân cong môi lên thì vội nói:
- Hắn không còn run nữa, có lẽ sắp tỉnh lại rồi.
Thân thể Sở Nam lúc này đã an tĩnh lại, không run rẩy nữa, chỉ có điều gương mặt vẫn tái nhợt đến đáng sợ.
Trong cơn hôn mê, Sở Nam loáng thoáng cảm thấy lúc nguyên lực bị hắn áp súc thành hình đinh ốc trùng kích lỗ hổng, uy lực khủng bố bộc phát ra khiến cho lỗ hổng chỉ trong chốc lát đột nhiên trở nên rất lớn….
Tiếp đó, nguyên lực khổng lồ dũng mãnh tiến vào cái lỗ hổng vừa bị xé lớn ra, tiến lên theo hình đinh ốc, có xu thể không thể chống đỡ.
Thế nhưng, việc không ngừng tiến lên này lại là một quá trình, là một quá trình thống khổ, so với việc kinh mạch đứt đoạn mà Sở Nam chịu đựng 16 năm nay cộng lại còn thống khổ hơn. So với thống khổ ở trong bụng Huyền Hỏa Huyết Mãng và được năm vị sư phụ tại trấn Tự Do dùng nguyên lực tôi luyện còn thống khổ hơn. So với thống khổ tại cửa động của động Cương Phong tầng thứ tư và thống khổ do nuốt Long đan vào khiến bạo thể còn đau đớn hơn nhiều.
Chỉ có điều, lúc ấy Sở Nam còn có thể uống huyết của Huyền Hỏa Huyết Mãng, ăn từng khối thịt lớn, dùng để giải trừ bớt đau đớn. Mà lúc này, muốn tạo thành một thông đạo cũng chẳng khác gì tự tạo kinh mạch vậy, Sở Nam chỉ có thể dựa vào chính hắn, hắn không hề buông tha giây phút nào để tôi luyện thân thể, ngay cả trong hôn mê vẫn liều mạng kiên trì, dùng ý chí ương ngạnh để chịu đựng đau nhức kịch liệt….
Sáng tạo, cũng vô cùng thống khổ….
Nhưng nếu như có thể chịu đựng được thống khổ, có thể vượt qua được đại thống đại khổ này, như vậy thì thống khổ sẽ thai nghén thành vui mừng, thai nghén thành bước phát triển mới.
Giống như kén phá mà ra, trải qua đại thống khổ có thể đổi mới, hóa thành bướm, xuyên qua những đám hoa, bay lượn trong thiên địa.
Mà Sở Nam, sau khi chịu đựng thống khổ, thì đã tạo thành được một thông đạo kinh mạch, có thể tùy tâm tùy ý kích phát ra nguyên lực, sẽ không còn xảy ra tình trạng giống như cùng đánh với Lăng Tiêu, nguyên lực trong thời khắc mấu chốt lại không nghe lời.
Rốt cuộc, năng lượng nguyên lực hao tổn đã xong, thông đao cũng hoàn toàn thông suốt, xuất hiện trong thân thể Sở Nam, Sở Nam cũng đình chỉ run rẩy, thế nhưng dư vị thống khổ vẫn còn tiếp tục dày vò hắn.
Nửa canh giờ qua đi, Sở Nam vẫn không tỉnh lại, Tử Mộng Nhân nóng vội nói:
- Thái gia gia, tên ngốc như thế nào vẫn chưa tỉnh lại?
- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây? Ai biết được tên yêu nghiệt này đang làm cái gì?
Lão giả áo tím mặc dù nói vậy nhưng cũng lại kiểm tra Sở Nam một phen rồi nói:
- Hoàn toàn không sao, chỉ có điều có chút suy yếu, chờ một lúc nữa sẽ tỉnh lại.
- A, Thái gia gia, nếu như thân thể tên ngốc suy yếu thì người hãy cho hắn một viên đan dược đi.
- Hắn không chịu nổi.
Đan dược mà lão giả áo tím tích trữ có phẩm chất tương đối cao, theo lý mà nói thì Sở Nam quả thật không thể chịu nổi, thế nhưng lão giả áo tím nào biets rằng thân thể cường hãn của hắn còn có thể chịu được Long đan bạo thể, há lại không chịu nổi đan dược của lão? Trừ phi đan dược trong tay lão giả áo tím chính là loại tồn tại nghịch thiên.
Tử Mộng Nhân nghe nói như vậy thì cũng đành thôi, Lữ Dương Minh trái lại đưa cho Tử Mộng Nhân không ít đan dược, Tử Mộng Nhân vừa cười vừa nói:
- Tam gia gia, người thật tốt.
- Tiểu Mộng Nhân, Lâm Vân chính là quan môn đệ tử của ta, ta đương nhiên phải đối xử tốt với hắn rồi.
Lữ Dương Minh nói xong thì nhìn Tử Mộng Nhân đem đan dược nhét vào trong miệng Sở Nam, chợt nghĩ đến Đại trưởng lão, nghĩ đến Lăng Tiêu, trong lòng không khỏi thầm thở dài một tiếng nghĩ:
- Vận mệnh đúng là trêu người.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, có lẽ dược lực của đan dược mà Tử Mộng Nhân nhét vào miệng Sở Nam đã được phát huy, Sở Nam rối cuộc cũng đã từ từ tỉnh lại.
Sở Nam sau khi tỉnh lại thì chuyện đầu tiên muốn làm chính là cảm nhận cái thông đạo kia, lúc Sở Nam cảm thấy thông đạo bên trong cơ thể rộng rãi thì liền ngẩn người, kinh hỉ khiến hắn ngẩn người, đây chính là cái kinh mạch nguyên vẹn đầu tiên sau mười tám năm sống của hắn, mặc dù khác biệt so với kinh mạch của người khác, không phải kinh mạch truyền thống theo ý nghĩa. Thế nhưng, Sở Nam dám khẳng định uy lực mà kinh mạch hắn phát huy tuyệt đối so với kinh mạch của người bình thường thì lớn hơn nhiều, lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
- Kinh mạch đầu tiên, kinh mạch đầu tiên, ta đã có được kinh mạch, có được kinh mạch rồi, phụ thân, mẫu thân, các người có biết không? Hài nhi đã có được kinh mạch! Sư phụ, suy nghĩ của người quả thật chuẩn xác, ta đã làm được rồi, làm được rồi, ta nhất định sẽ không để cho người phải thất vọng, sư phụ….
Trong lòng Sở Nam kinh hỉ điên cuồng hét lên, khoảnh khắc vui sướng này, hắn quả thật muốn tìm một người để chia sẻ, tuy nhiên lại không thể, hắn chỉ có thể chôn sâu trong lòng, bất quá trong đầu chợt hiện lên hai khôi mặt, một là gương mặt khuynh thành tuyệt mỹ đã từng gặp ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn, một chính là…. Chính là gương mặt Tử Mộng Nhân ở trước mặt.
Sở Nam vội vàng đè nén những suy nghĩ này xuống, tiếp tục ngẫm nghĩ:
- Mặc dù chỉ có một đường kinh mạch, nhưng là kinh mạch đầu tiên, kinh mạch thứ hai chẳng lẽ còn xa sao? Kinh mạch thứ ba chẳng lẽ còn xa sao?
Mặc dù chỉ là một đường kinh mạch, đối với người khác mà nói cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với Sở Nam mà nói thì lại chính là trân bảo hiếm thấy. Không, so với trân bảo còn quan trọng hơn, nếu như người khác muốn dùng thứ gì đó để đổi lấy đường kinh mạch này của hắn, Sở Nam chắc chắn sẽ không chút do dự mà cự tuyệt.
Ngay cả Thánh Khí cũng không đổi, thậm chí Thần Khí cũng không đổi.
Ngay cả đan dược nghịch thiên khiến hắn lập tức đột phá đến cảnh giới Võ Vương, Sở Nam cũng sẽ không đổi, hắn sẽ nói rằng:
- Chỉ là Võ Vương mà thôi, chính bản thân mình tu luyện cũng sẽ trở thành! Hơn nữa, Võ Vương chẳng qua chỉ là một ngọn núi, ta còn muốn trèo lên ngọn núi cao hơn.
Sau khi kinh hỉ qua đi, Sở Nam lại lần nữa cảm nhận kinh mạch, trong lòng cảm thấy may mắn, thầm nhủ:
- Đây chính là một canh bạc liều mạng, người thắng là ta! Nếu không phải mượn nguyên lực cường đại của Võ Hoàng, nếu dựa vào tu luyện của chính bản thân mình để đả thông kinh mạch thì không biết đến năm nào tháng nào mới xong….
- Đồ ngốc…. Đồ ngốc….
Tử Mộng Nhân nhìn Sở Nam mở to hai mắt, lại không nói lời nào, liền hét lên…. Còn dùng tay vẫy vẫy trước mặt Sở Nam.
Sở Nam nở nụ cười đáp:
- Đúng vậy, ta thật ngốc….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.