Sở Nam và Thần Chiến đánh xong một trận, lưu lại trong lòng vô số người sự kinh ngạc và tiếc hận.
Kinh ngạc là bởi vì Sở Nam thắng, tiếc hận là vì một người lợi hại như Thần Chiến lại đúng phải một tên quái vật như Sở Nam. Nếu đổi lại là đối thủ khác, khẳng định chỉ một chiêu Thổ Cương quyền là đã có thể đem đối thủ đánh bại rồi.
Mặc kệ kinh ngạc hay là tiếc hận, hình ảnh một thân xích lõa chằng chịt vô số đạo vết thương vẫn là một màn chấn động tâm linh chúng nhân nhất.
Phải trải qua trui rèn mài dũa như thế nào mới có thể tạo thành những vết thương như vậy?
Sở Nam không để ý đến những người khác, cứ vậy bước xuống lôi đài, đi đến bên cạnh Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân lập tức lấy ra một cái áo choàng màu đen từ trong nhẫn trữ vật phủ lên Sở Nam, Sở Nam cười cười nói:
- Mộng Nhân, cảm ơn ngươi.
Tử Mộng Nhân cười đáp:
- Ta cũng không muốn người khác nhìn ngươi đến ngẩn người như vậy.
- Sở Nam sững sờ, kỳ thật hắn đều không coi những vết thương này vào đâu, những vết thương này chính là minh chứng rõ ràng lực lượng của hắn đang từng bước trở nên cường đại.
Tỷ thí trên lôi đài vẫn tiếp tục, Sở Nam lại tiếp tục tu luyện, tiếp tục suy nghĩ, Tử Mộng Nhân lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, khó coi nhất chính là Tử Đông Lai, thế nhưng ông ta cũng không đến can thiệp, có lẽ hình ảnh vết thương chồng chất kia đã khiến ông ấy chấn kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446755/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.