Lúc người kia vừa đếm đến “ba”, Sở Nam dùng sức từ mặt đất nhảy lên, nhảy một cái mà cao hơn mười trượng.
- Đằng không!
Lập tức có người lên tiếng kinh hô, chợt tự hỏi:
- Chẳng lẽ hắn là Võ Quân.
Vẻn vẹn một cái đằng không thì Sở Nam đã đến, thấy Sở Nam đến, vốn Lăng Tiêu vẻ mặt vui mừng, trong lòng luôn mong chờ sẽ làm hắn xấu mặt lúc này đã bị dọa không còn chút máu, trong mắt Đại trưởng lão thì tinh quang chợt hiện, sau đó dường như trút được gánh nặng, khẽ cười nói:
- Chẳng qua chỉ học được vũ kỹ đằng không mà thôi.
Phán đoán của Đại trưởng lão cũng giống như Hứa gia của thành Hùng La, lão giả áo tím nghe thấy lời của Đại trưởng lão thì cũng gật đầu, thế nhưng trong mắt lại có một tia nghi vấn, dường như tự nói:
- Có lẽ đây không phải là vũ kỹ đằng không, hắn cũng không phải đã đạt đến cảnh giới Võ Quân đâu.
Thạch Nhất Phi trợn tròn mắt, hét lên:
- Không thể nào, chẳng lẽ trong ba giây cuối cùng mà hắn vẫn có thể lên lôi đài sao?
Nhảy cao mười trượng, xa mười trượng….
- Hai!
Người đếm thời gian trong lúc kinh ngạc vẫn nghiêm túc thực hiện chức trách của mình.
Sở Nam vừa rơi xuống đất đã lại bắn lên.
- A….
Mọi người lại lần nữa kinh hô, lúc này không phải là kinh hô vì Sở Nam, mà chính là lão nhân theo sau Sở Nam, chính là lão nhân tóc trắng, lão vẫn bay trên không trung, dọc theo dấu vết của Sở Nam.
- Đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446751/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.