Chương trước
Chương sau
Lên được trên bờ, Tử Mộng Nhân nhếch nhác đứng một bên, còn Sở Nam thì nằm trên mặt đất.
Tử Mộng Nhân mím chặt môi, giống như một củ cải trắng tươi ngon mọng nước lấy từ trong suối ra, khóe miệng nhếch lên một đường cong, đường cong mang theo một cỗ vũ mị mệ hoặc lòng người.
Bộ dạng như một bông hoa sen, còn có nước nhỏ giọt xuống từ ba búi tóc đen mượt, tùy ý để nước chảy xuống, dáng ngươi mềm mại uyển chuyển yểu điệu bởi vì quần áo ướt đẫm cho nên như ẩn như hiện, càng trở nên mê người, bờ vai nhỏ bé yếu ớt để lộ hai thứ tròn trịa rung động tràn đầy nhu tình, bắp chân đầy đặn mượt mà ướt đẫm, vẽ nên một bức tranh đầy ôn nhu hấp dẫn….
Sở Nam si ngốc nhìn, trong lòng có một ngọn lửa giống như bản năng nguyên thủy bùng lên đến tận trời xanh, cứ như vậy hừng hực thiêu đốt.
Tử Mộng Nhân thấy Sở Nam nhìn mình chằm chằm thì trong mắt ẩn chứa lửa giận, rực rỡ như Bỉ Ngạn Hoa (*),cười tươi nói:
- Đồ ngốc, ta có đẹp không?
(*) Bỉ Ngạn Hoa hay còn gọi là Châu Sa Hoa (Majusaka),là một loài hoa cực độc, ăn vào là chết, còn gọi là Hoa Tử Vong.
- Đẹp!
Sở Nam theo quán tính gật đầu đáp.
- Còn muốn xem không? Muốn nhìn rõ hơn không?
Tử Mộng Nhân vén một ít áo quần phía trước lên, lộ ra một mảng xuân quang mê người.
Sở Nam kinh sợ, trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể gật đầu, nhưng ở dưới nước một thời gian dài như vậy, đầu óc của hắn đã không theo kịp tốc độ của trực giác, không tự chủ được, hắn gật đầu nhè nhẹ.
- Đồ ngốc, vậy ngươi đến đây….
Tử Mộng Nhân ngoắc ngoắc ngón tay, nụ cười giống như muốn mị hoặc tam sanh.
Sở Nam giống như mất hồn, đi về phía Tử Mộng Nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm Tử Mộng Nhân, một chớp mắt lấy một cái, đợi đến khi Sở Nam đứng bên cạnh Tử Mộng Nhân thì Tử Mộng Nhân liền thở ra một hơi thơm như u lan, kiều mị nói:
- Đồ…. Ngốc….
Tiếng “ừ” từ trong yết hầu Sở Nam còn chưa kịp phát ra thì chợt nghe thấy Tử Mộng Nhân quát lớn:
- Ngươi đi chết đi!
Cùng với tiếng quát, một cước như Thần Long Bãi Vĩ của Tử Mộng Nhân đem Sở Nam đá bay vào trong thác nước, bị nước trùng kích, Sở Nam lập tức thanh tỉnh hơn nhiều, nghĩ đến hành vi của mình vừa rồi, hắn lập tức hung hăng khinh bỉ bản thân một phen.
Tử Mộng Nhân đứng trên bờ quát:
- Đồ ngốc, ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại có ý đồ xấu, ngươi ngụp đầu vào trong nước đi, ta không bảo ngươi ra thì ngươi không được ra, bằng không thì ta sẽ nói với Tam gia gia là ngươi có ý đồ xấu với ta.
Sở Nam cảm thấy hơi đuối lý, liền hít sâu một ngụm không khí, lần nữa chìm vào trong nước, hắn muốn tu luyện, nhưng bỗng phát hiện trong lòng không ngờ lại không an tĩnh được, ý niệm khẽ động, lấy Long Nha từ trong nhẫn trữ vật ra, đâm lên ngực mình một cái, vị trí đâm vào cũng chính là miệng vết thương lúc trước Nam Cung Linh Vân lưu lại….
Vẻ mặt Tử Mộng Nhân đầy giận dữ, ngưng tụ Hỏa nguyên lực trong cơ thể, trên người bốc lên một trận sương mù, sau đó, quần áo ướt đẫm lập tức khôi phục như trước, chỉ có điều hai má lại hồng nhuận hơn nhiều, nàng quay người lại, không thấy đầu Sở Nam thì đắc ý cười, thế nhưng nhìn kỹ lại thì không ngờ trên mặt nước lại có máu tươi….
Thoáng chốc, sắc mặt Tử Mộng Nhân đại biến.
- Đồ ngốc, ngươi mau ra đây! Có nghe thấy không, ngươi mau ra đây, ta tức giận rồi đó!
Tiếng nói vừa dứt, Sở Nam nổi lên, trên ngực có máu tươi chảy ròng ròng, Tử Mộng Nhân tiến đến hỏi:
- Đồ ngốc, xảy ra chuyện gì thế?
Sở Nam cười cười nói:
- Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị đụng một chút.
Trong mắt Tử Mộng Nhân tràn đầy nghi vấn nhưng cũng không hỏi tiếp, bỗng nhiên, Sở Nam chạy về phía rừng sâu, Tử Mộng Nhân thấy vậy liền hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi định làm gì vậy?
- Ở đây đợi ta, ta sẽ trở lại liền.
Âm thanh vừa dứt thì nhân ảnh cũng không còn thấy đâu nữa, Tử Mộng Nhân dậm chân, bĩu môi.
Ước chừng một phút sau, Sở Nam đã xuất hiện trước mặt Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nhìn thấy trong tay hắn có hai con gà rừng thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi bắt gà rừng làm gì?
- Làm cho ngươi một món ăn dân dã, dỗ dành ngươi vui vẻ.
Tử Mộng Nhân nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì nữa, Sở Nam vô cùng thuần thục vặt lông gà, mổ bụng, rửa sạch sẽ, sau đó tìm đến một bó củi, lại lấy hai viên đá, muốn tạo ra lửa, không có biện pháp, hắn vừa rồi đả thử, nhưng Hỏa nguyên lực trong cơ thể lại giống như biến mất, ngược lại cảm thấy có không ít Thủy nguyên lực.
- Ngươi làm gì thế?
- Nhóm lửa.
- Hừ, đồ ngốc, muốn lửa còn không phải quá đơn giản sao?
Tử Mộng Nhân khẽ vẫy tay một cái, đống củi liền bùng cháy, Sở Nam thấy vậy liền cười một cách ngớ ngẩn:
- Mộng Nhân, ngươi thật lợi hại.
- Chút tài mọn mà thôi.
Trong lòng Tử Mộng Nhân chợt nghĩ:
- So với ngươi đánh tên họ Lăng đến hôn mê thì đây quả thật chỉ là chút tài mọn.
Sở Nam ở trên ngọn lửa đảo con gà rừng, lại đem chút gia vị rắc lên trên, chỉ chốc lát sau, một mùi thịt mê người liền tản mát ra, Tử Mộng Nhân nhếch nhếch mũi hít lấy hít để nói:
- Thơm quá.
Sở Nam cười cười, đem phần cháy đen bên ngoài con gà rừng cạo đi, sau đó đưa cho Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân nhận lấy cắn thử một tiếng, ánh mắt tức thời sáng lên, cứ thế từng ngụm mà nhai nuốt, trong miệng còn nói:
- Đồ ngốc, ngươi quả là lợi hại, ăn rất ngon.
- Ăn ngon thì ngươi hãy ăn nhiều một chút.
- Ừ, ngươi o được ăn, hai con gà rừng này đều là của ta.
Tử Mộng Nhân bá đạo nói, Sở Nam sửng sốt, từ khi rời khỏi trấn Tự Do, hắn cũng đã lâu chưa được ăn món ăn dân dã rồi, Tử Mộng Nhân “phì” một tiếng bật cười nói:
- Dù sao cũng là do ngươi làm, ta cũng không làm gì, đương nhiên nhìn ta ăn là được rồi.
Sở Nam mỉm cười nói:
- Nếu ngươi thích thì sau này ta sẽ nướng cho ngươi ăn.
- Thật sao?
- Ừ.
Sở Nam gật đầu, Tử Mộng Nhân cũng không hề cố kỵ hình tượng thục nữ, giống như một con mèo cái thèm ăn, vừa ăn vừa nói một cách mơ hồ:
- Đồ ngốc, nể mặt ngươi nướng gà rừng cho ta, bổn Đại tiểu thư sẽ giúp ngươi chế luyện lại trọng kiếm, ta sẽ dùng tất cả những tài liệu trân quý mà ta có luyện trọng kiếm cho ngươi, khiến trọng kiếm trở thành thanh kiếm lợi hại nhất.
Không biết tại sao, Sở Nam nghe nói vậy thì trong lòng lại mơ hồ lo lắng nói:
- Trọng kiếm để cho tiểu ma nữ này luyện chế không biết sẽ biến thành bộ dạng gì?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Sở Nam lại không tiện cự tuyệt, bởi vì nếu làm vậy thì cho dù có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng sẽ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhìn Tử Mộng Nhân hóa thân thành dạ dày vương, Sở Nam cảm thấy ở cùng với tiểu ma nữ này ngược lại rất nhẹ nhàng, loại nhẹ nhõm này trong cuộc sống của hắn rất ít khi xuất hiện.
- Ực.
Tử Mộng Nhân rốt cuộc cũng đem hai con gà rừng giải quyết hết, Sở Nam lại hỏi:
- Ăn nữa không?
Tử Mộng Nhân nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói:
- Được rồi, không ăn nữa, để lại ngày mai ăn. Đồ ngốc, ta nói là giữ lời, ngươi nhanh đi theo ta, ta dẫn ngươi đến luyện khí phòng, giúp ngươi luyện chế lại trọng kiếm.
Nơi luyện khí cũng phân chia cao thấp, cấp bậc càng cao thì hoàn cảnh luyện khí lại càng tốt, xác xuất thành công cũng càng cao, phẩm chất của pháp bảo lúc xuất ra cũng cao hơn, mà Tử Mộng Nhân chính là Luyện Khí Sư cấp ba, lập tức dẫn Sở Nam đến phòng luyện khí chuyên dụng của nàng.
Vừa đến khu vực luyện khí, một người liền ngăn tại cửa ra vào, Tử Mộng Nhân vội vàng lùi ra sau một bước, nắm lấy tay Sở Nam, sau đó lạnh giọng nói:
- Tránh ra, chó ngoan không cản đường.
- Căn cứ theo quy định, không phải Luyện Khí Sư thì không được vào khu vực luyện khí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.