Chương trước
Chương sau
- Có gì không dám?
Ngay cả chết còn không sợ, chẳng lẽ Sở Nam lại sợ một trận khiêu chiến sao?
Mặc dù nguyên lực trong cơ thể không còn lại bao nhiêu, nhưng Sở Nam có thân thể cường hãn, nên cũng không sợ gì cả.
Sở Nam đang chuẩn bị bước ra thì Tử Mộng Nhân kéo cánh tay áo hắn, trên tay có hai viên đan dược, cực kỳ thân mật bón cho Sở Nam ăn.
Theo phản xạ có điều kiện, Sở Nam lui về sau một bước.
- Đồ ngốc, ăn đi, đây là Hồi Nguyên Đan, có thể chậm rãi khôi phục nguyên lực cho ngươi.
Tử Mộng Nhân là một nữ tử cực kỳ thông minh, hiển nhiên biết rõ hai chiêu lúc trước của Sở Nam đã khiến hắn hao phí không ít nguyên lực, Sở Nam đang còn hoài nghi thì Tử Mộng Nhân đã đem ba viên đan dược nhét vào trong miệng hắn, còn cố ý làm ra bộ dáng thân mật cho người ngoài xem, nhưng trong miệng nàng thì lại khẽ lẩm bẩm:
- Đồ ngốc, ngươi nếu như đánh không thắng hắn thì chờ xem ta thu thập ngươi thế nào!
Đối với việc Tử Mộng Nhân gọi hắn là đồ ngốc, còn muốn thu thập, Sở Nam cũng không để ý đến, ngược lại môi hắn cảm nhận được một chút mát lạnh từ ngón tay của Tử Mộng Nhân thì trong lòng liền nảy sinh chút rung động.
Trên đài luận bàn, Lăng Tiêu nhìn thấy bộ dáng thân mật của Tử Mộng Nhân và Sở Nam thì cơ bắp trên mặt đều co giật, lửa giận xung thiên quát:
- Là nam nhân thì nhanh lẹ một chút!
- Đồ ngốc, hung hăng đập hắn một trận, ta xem trọng ngươi!
Tử Mộng Nhân còn bồi thêm.
Sở Nam không thèm quan tâm, liền trực tiếp nhảy lên đài luận bàn, đứng trước mặt Lăng Tiêu bình thản mà trầm ổn như núi.
Lăng Tiêu cố gắng khống chế tâm tình mình thật tốt, nhưng vừa nhìn thấy tình địch, lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, thì lập tức đánh mất lý trí, lạnh lùng nói:
- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu! Ngươi nếu như sợ thì hãy nhanh chóng nhận thua đi!
- Xuất chiêu đi!
Sở Nam đứng chắp tay, nhàn nhạt nói.
- Lấy vũ khí của ngươi ra!
- Nắm quyền là đủ rồi.
Sở Nam không lấy trọng kiếm ra, Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Nam thì lửa giận trong lòng càng tăng, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử thật cuồng vọng, dùng nắm quyền để chọi cứng với Tử Tranh Nguyệt Kiếm cũng là trung cấp Pháp Khí của ta, đúng là không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta phải hành hạ ngươi thật tốt mới được.
- Kim Nguyên Huyền Trảm thức thứ nhất!
Lăng Tiêu hét lớn một tiếng, Tử Tranh Nguyệt Kiếm lóe lên kim mang, tinh quang trong mắt Sở Nam liên tục chớp động, thiên tài quả nhiên danh bất hư truyền, trong nháy mắt Lăng Tiêu xuất ra công kích này, Sở Nam đã vội vàng né tránh đòn công kích.
- Ầm….
Lăng Tiêu một kích thất bại, đem sàn đài luận bàn bằng Thiết Thạch kiên cố chém thành một vệt kiếm sâu.
- Hít….
Đám người đang quan chiến nhìn thấy vậy thì hít một hơi khí lạnh, khẽ nói:
- Thì ra vừa rồi cũng không phải tuyệt chiêu lợi hại nhất cảu Lăng Tiêu sư huynh!
Chánh Nhạc ở một bên nghe nói vậy thì sắc mặt càng tái nhợt, vô cùng khó chịu.
- Đoán chừng Lăng Tiêu sư huynh đã có thể đến đài luận bàn tầng thứ tư khiêu chiến được rồi.
Mọi người đều biết tầng thứ tư chính là nơi luận bàn của đệ tử có tu vi Võ Tướng.
Đám người nói những lời này hầu hết đều là để lấy lòng Lăng Tiêu.
Tử Mộng Nhân nhăn đôi mày thanh tú lại, thầm nghĩ:
- Thật đúng là đồ ngốc, không ngờ lại không cần vũ khí!
Sau đó nàng lại nghe thấy người xung quanh nghị luận thì quay đầu lại nói:
- Hắn lợi hại như vậy sao lại không đánh trúng gã ngốc?
Mọi người á khẩu không trả lời được, Lăng Tiêu cũng tràn đầy kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Người này sao lại có tốc độ nhanh như vậy chứ? Ta không ngờ lại đánh hụt.
Trong lòng nghĩ vậy, lửa giận lại càng tăng lên, hắn thầm nhủ:
- Ta cũng không tin đánh không trúng ngươi được!
Thân thể Lâm Động đột nhiên di chuyện, Tử Tranh Nguyệt Kiếm trong tay đột nhiên đưa lên quá đầu, bộc phát ra kim mang rực rỡ, một kiếm này phảng phất như hồng thủy, cứ như vậy bộc phát rồi tràn về phía Sở Nam.
Thân ảnh Sở Nam giống như bướm vờn hoa, thoáng cái đã né tránh khỏi công kích.
- Ồ, tên ngốc này hai lần đều tránh được, tốc độ của hắn thật đúng là….
Người kia vừa bình luận xong thì Tử Mộng Nhân liền nhìn hắn quát:
- Đồ ngốc cũng là thứ để cho ngươi gọi sao?
- Đại tiểu thư, ta….
Ngươi này lập tức cuồng cuồng, bất cứ ai ở Thần Khí Phái này mà không biết uy danh của tiểu ma nữ, thấy nàng tức giận, hắn liền vội vàng xin tha.
Tử Mộng Nhân chớp mắt, hô lớn:
- Hô Lâm Vân cố lên cho ta!
- Ta….
Vẻ mặt của người này lập tức có chút khó coi, hắn cũng không muốn đắc tội với Lăng Tiêu, nếu hô lên thì ngay sau chắc chắn sẽ bị trả thù, thế nhưng hắn vừa thấy ánh mắt của Tử Mộng Nhân thì lập tức không dám cự tuyệt, đồng thời trong lòng thầm mắng bản thân tại sao lại đi chọc giận Đại tiểu thư, gọi “Đồ ngốc” làm cái gì, lần này thì thảm rồi….
- Ngươi không hô thì chạy quanh đài bàn luận một ngàn vòng!
Ngữ khí của Tử Mộng Nhân lúc này thập phần bá đạo.
Người này hiển nhiên biết rõ lời của Đại tiểu thư, khẳng định nói là làm, sau khi cân nhắc một phen thì vẫn lựa chọn chạy một ngàn vòng, mặc dù cuối cùng sẽ mệt đến chết, chỉ có điều dù sao vẫn hơn là đắc tội với Lăng Tiêu.
Nghĩ vậy, người này liền nói:
- Đại tiểu thư, để ta chạy một ngàn vòng cũng được.
Nói xong thì hắn liền hướng bên ngoài chạy đi, nhưng hắn vừa bước được ba bước thì Tử Mộng Nhân liền lạnh giọng quát:
- Đứng lại!
Người kia nghe vậy lập tức đứng lại, Tử Mộng Nhân cười cười, chỉ vào khối cự thạch chừng 300 cân phía trước nói:
- Ngươi nếu đã thích chạy thì hãy vác theo tảng đá kia mà chạy!
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn người nọ, trên lưng vác đồ vật nặng 300 cân đối với Đại Võ Sư mà nói cũng không phải là vấn đề gì, nhưng vấn đề ở đây là phải chạy một ngàn vòng, đây quả đúng là đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương mà.
Người nọ thật sự muốn giải thích, nhưng nghĩ đến uy danh ma nữ của Đại tiểu thư thì chỉ có thể cam chịu sộ phận, đi đến phía một tảng đá. Tử Mộng Nhân lại chuyển sang một tên khác nói:
- Ngươi hô đi!
- Không hô thì ngươi cũng vác theo một tảng đá chạy một ngàn vòng đi!
Tử Mộng Nhân không chút lưu lại đường sống nói.
Người này vừa nhìn tảng đá kia, lại nghĩ đến một ngàn vòng thì lập tức nuốt nước bọt, thầm nghĩ:
- Ta đây là bị đại tiểu thư bức, Lăng Tiêu sư huynh hẳn sẽ tha thứ cho chúng ta!
Vì vậy hắn lập tức la lớn:
- Lâm Vân cố lên….
Tiếng cố lên này vừa vang lên thì Sở Nam và Lăng Tiêu liền cảm thấy choáng váng, Lăng Tiêu đã mấy lượt công kích, tuy nhiên đều bị Sở Nam tránh thoát, trong lòng vốn đã nổi giận đến cực điểm, lại nghe thấy âm thanh này thì hắn lập tức quay đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người vừa hô.
Người kia toàn thân run rẩy, Tử Mộng Nhân lại vừa cười vừa nói:
- Tiếp tục hô.
- Hô!
Tử Mộng Nhân thấy hắn do dự liền quát lớn một tiếng, sau đó vươn tay chỉ:
- Ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, mọi người đều hô lên cho ta! Không hô là muốn chống đối ta….
Mọi người nghe vậy liền im lặng, dưới uy danh của tiểu ma nữ, chỉ có thể cùng nhau hét lớn:
- Lâm Vân cố lên, Lâm Vân cố lên….
Sở Nam nhìn thấy Tử Mộng Nhân làm vậy thì trong lòng càng thêm khắc sâu sự điêu ngoa của nàng, chỉ có điều trên mặt lại cười cười.
Vẻ mặt Lăng Tiêu liền trở nên tái mét, quay đầu quát với Sở Nam:
- Là nam nhân thì đừng có trốn nữa, đường đường chính chính đánh với ta một trận!
Sở Nam từ chối cho ý kiến.
- Ngươi không dám đánh với ta thì ngươi chính là nhược phu!
Trong mắt Sở Nam lập tức lóe lên một tia lạnh lẽo, thân ảnh liền phóng về phía trước….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.