- Ngươi, rời khỏi đây!
Thanh niên quát Sở Nam.
Sở Nam vẫn không nói gì, Trần Hiểu Phong liền cướp lời nói:
- Lâm Vân huynh đệ năm nay mới chỉ 17, còn chưa đến 18.
Thanh niên liếc Trần Hiểu Phong một cái, sau đó quát:
- Ngươi nói không đến 18 thì không đến 18 sao? Ta nói hắn quá 18 tuổi thì sẽ quá 18 tuổi, ngươi còn nói nhiều thì ngươi cũng rời khỏi đây.
Trần Hiểu Phong còn đang muốn nói thì Sở Nam ngăn hắn lại, lạnh lùng hỏi:
- Tại sao ngươi biết ta quá 18 tuổi?
Thanh niên nghe thấy ngữ khí của Sở Nam thì rất không thoải mái nói:
- Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, nếu ngươi không đi đừng trách ta không khách khí!
- Ta muốn lý do!
Sở Nam vẫn hỏi, Sở Nam biết rõ sau khi bản thân trải qua những chuyện đó thì nhìn từ bên ngoài hắn đã vô cùng thành thục, không còn chút non nớt nào.
Thanh niên đang muốn nói gì đó thì một âm thanh từ bên trong truyền đến:
- Đan Ngôn, bắt đầu thôi!
- Rõ, sư phụ.
Thanh niên khinh miệt nhìn Sở Nam một cái, sau đó gọi hai mươi người đi vào, Đan Ngôn cũng đi theo, Sở Nam cũng không rời đi, Trần Hiểu Phong an ủi:
- Lâm Vân huynh đệ, không sao đâu, người này không phải người làm chủ đâu.
Sở Nam cười hỏi:
- Ngươi tin ta vậy sao?
- Ừ, ta tin ngươi! Hơn nữa, trực giác của ta mách bảo rằng ngươi rất không tầm thường, nhất định là tên kia đố kỵ với ngươi….
Trần Hiểu Phong không chút do dự nói, Sở Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446698/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.