Chương trước
Chương sau
Sở Nam bụng trống rỗng đi đến thác nước, trong đầu hắn vẫn nhớ lại một đao kinh diễm của Hắc Tâm Diêm Vương.
Chui vào trong thác nước, chịu đựng áp lực to lớn, Sở Nam vẫn nghĩ đến việc Hắc Tâm Diêm Vương dùng đao như thế nào, thủ pháp ra sao mà có thể lột da tách thịt như vậy. Sở Nam không để ý đến không gian, lại bắt chước động tác của Hắc Tâm Diêm Vương, hết lần này đến lần khác….
Sở Nam nghĩ đến xuất thần, bất tri bất giác không ngờ lại kiên trì dưới thác nước được mười lăm phút, cho tới khi đau nhức kịch liệt đến cực hạn. Nghỉ ngơi một lát thì Sở Nam lại tiến vào trong thác nước, dưới áp lực và đau đớn, Sở Nam vung chiêu kiếm mà mình đã nhìn thấy liên tục, giống như khắc sâu vào trong tận xương tủy.
Cứ tiếp tục như vậy cho đến giữa trưa, Sở Nam đã có thể ở dưới thác nước mười bảy phút, sau khi đựng đầy nước vào thùng, Sở Nam cũng không nằm trên đất nghỉ ngơi mà lập tức cầm lấy trọng kiếm, múa theo hình ảnh trong đầu….
Lần thứ nhất còn có chút không lưu loát, không thể hoàn toàn xuất ra, nhưng sau vài chục lần thì cũng coi như cũng giống chút bề ngoài, trong lòng Sở Nam vui mừng, vung trọng kiếm trong tay nhanh hơn, hắn muốn mình càng lúc càng thuần thục hơn.
Tại phía xa đỉnh núi, Hắc Tâm Diêm Vương đang theo dõi nhìn thấy toàn bộ, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ tươi cười.
Sở Nam bưng nước quay trở về Diêm Vương điếm, lập tức tiến vào trong gian phòng, tìm lũ thỏ rừng, trọng kiếm không ngừng nhảy múa trong không trung, lúc Sở Nam thu kiếm thì con thỏ rừng đã được tách xong, chỉ có điều, con thỏ đã biến thành thịt nát, không có giống con thỏ rừng mà Hắc Tâm Diêm Vương tách.
- Ăn cơm đi.
Thanh âm của Hắc Tâm Diêm Vương ở bên ngoài vang lên, Sở Nam vội vàng chạy ra ngoài, hắn sớm đã đói bụng đến phát điên, lúc chạy đến phòng bếp, vừa nhìn thịt trên mặt bàn đều là thịt thỏ, yết hầu Sở Nam ừng ức một tiếng, tay trái một con thỏ, tay phải một con thỏ, mỗi bên cắn một cái, không ngờ lại có hai mùi vị, thầm nghĩ:
- Không phải toàn bộ thỏ này mỗi con đều có một mùi vị khác nhau chứ?
Một lúc lâu sau, Sở Nam đã gần no bụng, trong lòng càng kinh ngạc hơn, khẽ lẩm bẩm:
- Hơn 100 con thỏ, mùi vị mỗi con đều không giống nhau!
Ăn cơm xong, Hắc Tâm Diêm Vương lại để Sở Nam đến thác nước, buổi tối lại để Sở Nam tách thỏ rừng, bắt buộc nhất định phải đạt được tiêu chuẩn của Hắc Tâm Diêm Vương.
Ngày thứ hai cứ như vậy qua đi….
Lúc màn đêm ngày thứ ba buông xuống thì Sở Nam đã có thể ở dưới thác nước hai mươi phút, tách thỏ rừng cũng được tám phần hỏa hầu.
Đợi đến khi Sở Nam đem nước đổ vào trong lu thì Lãnh Diện Diêm Vương bỗng nhiên giống như u linh xuất hiện phía sau hắn, lạnh lùng thốt ra một chữ:
- Đi!
Sở Nam theo Lãnh Diện Diêm Vương rời đi, nhìn bóng lưng Lãnh Diện Diêm Vương, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Hắn mỗi câu đều chỉ nói một chữ thôi sao? Thật là quái!
Sau khi đến nơi, Lãnh Diện Diêm Vương lại ném cho hắn một quyển sách, lại nói:
- Thuộc!
Sở Nam liếc nhìn cuốn sách, bên trong ghi chép đủ loại thuốc, còn có hình ảnh minh họa, Sở Nam vừa nhìn đã hiểu Lãnh Diện Diêm Vương muốn hắn học thuộc toàn bộ quyển sách này.
Mặc dù Sở Nam không biết bọn họ đến tột cùng muốn nghiên cứu cái gì, thế nhưng Sở Nam hiểu rất rõ, nếu mình thuộc thứ này thì sẽ rất hữu dụng, vì vậy Sở Nam lập tức học thuộc các loại kỳ hoa dược thảo.
Ngày tiếp theo, lúc Sở Nam đang nhồi nhét các loại dược thảo vào trong đầu thì năm đại Võ Quân, còn có võ giả trên cấp Đại Võ Sư của trấn Tự Do đều tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn.
Chuyến đi này, kéo dài cho đến lúc trời tối thì mới trở về….
Sở Nam rất muốn hỏi bọn họ kết quả thế nào, có tra được gì không, thế nhưng hắn chợt nghĩ, có hỏi Lãnh Diện Diêm Vương thì cũng phí công, chỉ nói một chữ thì làm sao mà đoán ra đến tột cùng bao hàm bao nhiêu ý tứ?
Lãnh Diện Diêm Vương cũng không để ý đến Sở Nam, chỉ để Sở Nam xem quyển sách kia, lúc đói bụng thì đến phòng bếp, Hắc Tâm Diêm Vương đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn.
Sau ba ngày, Sở Nam liền đến Thiết Khí phường của Phong lão đầu, vốn Sở Nam cho rằng Phong lão đầu là một người thích nói, nào ngờ Phong lão đầu cũng biến thành một người kiệm lời, chỉ ném cho Sở Nam một khối sắt nặng chừng 50 cân và một cái thiết chùy, bắt Sở Nam đập khối sắt 50 cân đó thành một cân.
Nhìn thấy tình huống này, toàn bộ nghi vấn trong lòng Sở Nam, ví dụ như đây đến cùng là nơi nào, Nam Cung gia là tồn tại ra sao, kể cả kế hoạch muốn nhờ Phong lão đầu phóng xuất hỏa diễm để bản thân tu luyện đều chôn sâu trong lòng, cứ hết lần này đến lần khác đập mạnh xuống khối sắt.
Đồng thời, Sở Nam cũng bắt đầu tu luyện Hỏa nguyên lực, Hỏa nguyên lực bên trong Thiết Khí phường cũng tương đối dày đặc.
Bởi vì Sở Nam dốc sức đập liều mạng cho nên khối sắt 50 cân đã bị hắn đánh thành còn một cân, đối với rèn sắt, Sở Nam vẫn luôn tự tin, dù sao thì từ nhỏ hắn cũng đã nhìn phụ thân rèn sắt cho đến khi lớn. Chỉ trong một ngay Sở Nam đã làm cho khối sắt trở thành một cân, Phong lão đầu nhìn thấy kết quả này cũng sững sốt một chút, lại thở dài một tiếng nói:
- Nếu như tu luyện được võ quyết thì quả thật là….
Lời của Phong lão đầu còn chưa dứt thì đã trực tiếp ném cho Sở Nam một khối sắt nặng 100 cân, muốn hắn đem khối sắt này đánh thành còn nặng nửa cân.
Sở Nam vẫn nghe theo, trong ba ngày này, Sở Nam tổng cộng đã đem 300 cân sắt đánh thành hai cân, mà Hỏa nguyên lực trong người hắn cùng nồng đậm được gần một nửa.
Tiếp theo là Cơ Tam Nương, Cơ Tam Nương càng trực tiếp hơn, đem Sở Nam chôn vùi trong một tảng đất, khiến Sở Nam không khác gì một khối bùn đất, lại nói:
- Không chịu nổi thì hãy phá vỡ nó!
Sở Nam quả thật nhanh chóng không chịu nổi, bầu không khí của trấn Tự Do này, cài loại bầu không khí áp lực này khiến hắn không thể chịu nổi, những ngày này, hắn cũng không còn thấy cảnh náo nhiệt của trấn Tự Do nữa, trấn Tự Do thoáng cái trở nên cực kỳ vắng lạnh.
Thế nhưng, Sở Nam cũng chỉ đem những chuyện này chôn sâu trong lòng, bây giờ quan trọng nhất đối với hắn đó là tăng cường thực lực của mình, bị bùn đất chôn vùi, hô hấp vô cùng khó khăn, khiến cho người khác cảm thấy một giây sau thì tính mạng sẽ biến mất, tử vong cũng dần dần bao phủ. Sở Nam cắn răng, bắt đầu tu luyện Thổ nguyên lực, dùng Thổ nguyên lực trầm trọng tôi luyện thân thể….
Ở bên ngoài, Cơ Tam Nương và năm người Phong lão đầu tập hợp lại với nhau, Kim Tuyệt nói:
- Đây có thể là nguy cơ lớn nhất của trấn Tự Do chúng ta lần này, có lẽ nếu không qua được ải này thì trấn Tự Do sẽ biến mất. Mọi người có biện pháp gì không?
Không có người trả lời, chỉ có trầm mặc, một lúc lâu sau, Cơ Tam Nương lại nói:
- Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn trấn Tự Do bị hủy diệt hay sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi sao?
- Đi? Chúng ta có thể đi đâu đây? Thiên hạ mặc dù lớn, nhưng không có chỗ nào dung thân người của trấn Tự Do! Người ở bên ngoài gọi trấn Tự Do là gì? Gọi là trấn Tội Ác!
Phong lão đầu tự giễu nói.
- Lưu!
Lãnh Diện Diêm Vương chỉ nói gỏn gọn một chữ.
Kim Tuyệt lại nói:
- Được rồi, dù sao thì chúng ta cũng bị bức đến đường cùng, đi một bước thì tính một bước, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng!
Năm người gật đầu nặng nề, Hắc Tâm Diêm Vương đột nhiên nói:
- Các ngươi thấy tên tiểu tử Lâm Vân này thế nào?
- Không tệ!
Lãnh Diện Diêm Vương lần này phá lệ phun ra hai chữ mà trước nay chưa từng thấy, bốn người khác đều kinh ngạc nhìn Lãnh Diện Diêm Vương….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.