Sở Nam đi thẳng về hướng có khói phát ra, vốn tưởng một lát sẽ đến.
Nào ngờ chỉ chốc lát này lại trọn vẹn hai canh giờ.
Đợi đến khi Sở Nam còn cách ánh lửa hơn trăm mét thì liền có một tiếng quát vang lên:
- Người nào? Đi ra!
- Lợi hại vậy sao?
Sở Nam kinh hãi, chuẩn bị thành thành thật thật mà đứng ra, để tránh đối phương hiểu lầm.
Thế nhưng còn chưa đợi Sở Nam đứng ra thì trong núi liền vang lên tiếng cười lạnh quanh quẩn khắp nơi, Sở Nam nhìn thấy tình huống này thì lại rút trở về, chăm chú nhìn về phía trước, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thì ra không phải nói ta!
Sở Nam vừa nhìn liền trông thấy một hán tử tinh tráng mặc Huyền Y đứng ở phía trước quát:
- Hai người các ngươi là ai?
- Ha ha ha…. Chúng ta là ai thì các ngươi sẽ biết thôi! Mau đem nữ nhân kia giao cho chúng ta!
- Hừ, chỉ bằng vào hai tên mới cấp bậc Võ Tướng các ngươi sao?
- Vậy là đủ rồi, quá đủ rồi, các ngươi mặc dù có năm người, ba người cảnh giới Võ Tướng, hai người là hậu kỳ Đại Võ Sư, thế nhưng…..
- Biết rõ là tốt rồi, nhanh cút khỏi đây, nếu không đừng trách ta không khách khí với các ngươi!
Hai người kia cười vô cùng đắc ý, lại nói:
- Muốn không khách khí với bọn ta? Các ngươi có thể sao? Các ngươi cứ thử xem, có phải toàn thân các ngươi có chút cứng đờ, tay chân cũng không nghe mình sai khiến phải không?
Nghe vậy, sắc mặt năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nghich-can-khon/1446675/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.