Canada. Vancouver.
“Chuyện này thật sự đừng trách tôi.”
“Không trách cậu thì trách ai?”
“Được, được, là tôi sai, tôi nhận sai còn chưa được sao? Thiên Vũ …” A Hạo ôm eo hắn, dùng giọng nói nũng nịu để thuyết phục.
“Cút!”
Thiên Vũ thúc khuỷu tay ra sau, A Hạo đột nhiên “Ái” một tiếng, vô cùng đau khổ ôm ngực, gục lên sô pha.
“Anh ra tay được thật à? Anh biết chỗ này có vết thương do súng bắn không, vết thương do súng đó!” Giọng A Hạo cực kỳ tủi thân.
“Biết là vết thương do súng bắn! Món nợ này tôi còn chưa tính cho cậu đâu! Không phải Tiêu Nam muốn mạng tôi thì đến lượt cậu muốn mạng tôi! Cậu nghĩ cậu làm thế thì tôi có thể thanh thản sống hả??”
“Lúc ấy tôi cũng không kịp nghĩ …”
“Từ giờ cậu nghĩ đi!” Thiên Vũ trừng gã.
A Hạo cười với hắn, vẫn cưng chiều như thế, tươi tắn như ánh mặt trời, nụ cười tươi tắn trong mắt Thiên Vũ giống như quý giá vô cùng, lóa cả mắt.
Lúc đó Thiên Vũ thật sự nghĩ rằng hắn sẽ không thể nhìn thấy nụ cười tỏa nắng này nữa.
Dù bây giờ đã được nửa năm, hắn đang ngồi trong phòng khách một tòa biệt thự ở Vancouver, nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ, mặt cỏ xanh biếc, thằng bé nước ngoài nhà hàng xóm đang chơi trốn tìm, Thiên Vũ vẫn có cảm giác không thật Thiên Vũ
Hắn vẫn luôn mơ thấy A Hạo người đầy máu nằm trong lòng hắn. Hắn luôn bừng tỉnh từ giấc mộng, thấy A Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484216/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.