Lúc Thiên Vũ tỉnh lại lần nữa thì không biết đã qua bao lâu rồi. Hắn giật ngón tay mình, người nắm chặt tay hắn đột nhiên tỉnh dậy, vươn người ra trước giường.
Gương mặt tiều tụy mà dịu dàng của A Hạo. Gã nhẹ giọng hỏi anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?
Trên người Thiên Vũ quấn băng vải dày cộm, hắn khẽ nhúc nhích, định ngồi dậy thì bị A Hạo nhẹ nhàng giữ lại.
“Đừng cử động. Sẽ đụng vào vết thương.”
Thiên Vũ thấy khuôn mặt A Hạo thì cười.
“Vẻ mặt gì đây?” Thiên Vũ bảo. “Tôi có chết đâu.”
Biểu cảm phức tạp xuất hiện trên mặt A Hạo nhưng nhanh chóng bị giấu đi.
“Muốn chết cũng chẳng dễ thế, nợ anh thiếu tôi vẫn chưa trả đâu.”
“Tôi nợ gì cậu?”
Thiên Vũ bối rối.
A Hạo áp sát má hắn, cúi đầu phun ra hai chữ: “Nợ tình.”
Trước giờ Thiên Vũ chưa từng nghe A Hạo trắng trợn thế, hắn hơi không chịu nổi, bảo giờ sao cậu buồn nôn thế?
A Hạo cười, cầm tay hắn.
“Còn đau không?”
“Không đau.”
“Anh đúng là thích thể hiện.” A Hạo ngồi trên giường hắn, lồng ngón tay vào ngón tay hắn. “Đau thì cứ nói, tôi sẽ không kể với người khác anh kêu đau đâu.”
Thiên Vũ không nhịn được mà mỉm cười.
“Đau quá.”
Thiên Vũ bảo.
A Hạo cầm tay hắn, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên.
“Thế này thì sao?”
Thiên Vũ nhìn gã.
“Vẫn đau.”
A Hạo nhìn hắn chăm chú, từ từ vươn người đến, đôi môi ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484206/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.