Thiên Vũ uống với A Hạo một lúc, tâm trí không để vào câu chuyện nữa. Hắn không ngừng liếc nhìn khuôn mặt tràn đầy cảm giác anh hùng rực rỡ ánh sáng kia. Bất kể nhìn theo góc độ nào, vẻ ngoài của chàng trai trẻ này thật sự rất tuyệt. Lý Thiên Vũ gặp người ưa nhìn, rất nhiều là đằng khác, A Hạo lại có mùi vị không giống thế. Còn không giống ở điểm nào thì Lý Thiên Vũ cũng không nói rõ được. Lời nói kiên quyết, có dũng khí, có nét thu hút người khác. Lý Thiên Vũ nhớ lúc trước trong tiểu thuyết võ hiệp thường miêu tả nhân vật nam chính: mắt kiếm mày sáng, khí khái anh hùng tràn đầy. Hai từ này làm hắn nghĩ bậy bạ suốt một thời gian dài, cho dù sau này thưởng thức mỹ nam cũng không khiến hắn nghĩ đến từ ngữ này. Nhưng hiện giờ lại có thể nghĩ đến, mà còn phù hợp đến thế.
Lý Thiên Vũ nhìn đến ngây người, ngay cả lúc A Hạo hỏi hắn ngày mai có thời gian hay không cũng không nghe thấy. A Hạo vừa hơi ngượng ngùng vừa thành thật nói đến việc mời hắn bữa cơm.
“Ăn cơm hả … Thế này đi, sau khi xong việc ở đây cậu mời tôi đi ăn khuya.”
Thiên Vũ cười tủm tỉm, ánh mắt lướt qua.
“… Ăn khuya xong chúng ta đi chơi một lát.”
Hôm nay không thể tha cho cậu lần nữa đâu.
Nhưng hắn không nghĩ đến chuyện A Hạo lại từ chối.
“Việc kia … trưa mai có được không?”
“Sao thế, đêm nay bận à?”
“…” A Hạo cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-nam/2484031/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.