- Khương gia! Dương Khai hừ lạnh một tiếng:
- Không phải, ta tới đây tìm người.
- Tiền bối quả nhiên không phải người của Khương gia? Thanh âm Chu Kháng đột nhiên cất cao mấy phần, dường như có chút bộ dáng không dám tin, lần này, những võ giả khác đều gương mặt mừng rỡ nhìn Dương Khai, ánh mắt lờ mờ vô thần toát ra tia sáng như nhìn thấy hy vọng trong bóng tối.
- Ta gạt ngươi làm gì?
Dương Khai có chút không kiên nhẫn khẽ quát.
- Ta tin tiền bối. Chu Kháng cũng không dám nghi ngờ nữa hô lớn:
- Tiền bối nếu không phải người của Khương gia, xin tiền bối cứu chúng ta thoát khỏi bể khổ.
- Tiền bối cứu mạng.
- Van xin người hãy thả chúng ta đi.
Bốn phía vang lên tiếng cầu khẩn, những võ giả đang bị còng xích trói buộc ánh mắt khẩn cầu nhìn Dương Khai.
Chu Kháng nói:
- Không dối tiền bối, chúng ta đều là những võ giả tán lạc vô thân vô cố, cũng có một vài người của những gia tộc nhỏ, trong thời gian khác nhau bị Khương gia bắt ở đây khai khoáng cho bọn họ, nếu có chút phản kháng liền bị trách phạt, có một vài huynh đệ thậm chí đã chết, chúng ta đều chịu hành hạ khổ cực vô cùng.
- Các ngươi ở đây khai thác khoáng vật gì? Dương Khai nhướn mày.
- Là thứ này, mời tiền bối nhìn xem. Chu Kháng nghe vậy vội lấy từ trong sọt ở bên cạnh ra một thứ, cung kính đưa tới tay Dương Khai.
Dương Khai nhận lấy vừa nhìn lập tức khẽ thốt lên một tiếng:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/824802/chuong-2065.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.