🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới đây, gương mặt của Dương Khai có vẻ xin lỗi nói: - Những năm này ủy khuất cho ngươi rồi. Năm đó lúc ta mang ngươi ra từ chỗ Tiểu Huyền Giới, từng đồng ý qua với ngươi, nói có ý một ngày nào đó khẳng định sẽ tìm một chỗ an trí cho ngươi. Nhưng đã nhiều năm như vậy, ta một mực chạy ngược chạy xuôi, cũng không có địa phương yên ổn. Thần Thụ nghe hắn nói như vậy, quơ hai bàn tay làm ra động tác xua tay nói: - Ta biết, ngài không cần để ý. - Ừ.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên toét miệng cười nói: - Tuy nhiên bây giờ thì ổn rồi, giờ này cuối cùng cũng có cái nơi có thể đặt chân. Nếu ngươi nguyện ý, tạm thời đi ra cũng được, chờ đến ngày sau nếu ta rời khỏi nơi này, sẽ dẫn ngươi đi. Dĩ nhiên, hết thảy chuyện này là do ngươi làm chủ. Thần Thụ dừng bước chân của mình, trên khuôn mặt lộ ra vẻ thần sắc vui sướng vi diệu, mở miệng hỏi: - Có thể ra ngoài sao? Nó dường như vì bị đặt quá lâu ở Không Gian Hắc Thư, nên hoài niệm ánh dương quang ở bên ngoài. - Ừ.
Dương Khai gật đầu thật mạnh. - Ngươi đi ra ngoài đi, đến lúc đó nếu ngươi rời khỏi nơi này, ta lại cùng đi với ngươi. Thương nghị thỏa đáng xong, Dương Khai lập tức rời khỏi Thạch phủ. Phía ngoài đầy vẻ an tĩnh, mấy chục tên đệ tử của Hải Khắc gia tộc tựa hồ đều đang trong trạng thái tu luyện. Ngay cả Thường Khởi Hách An cũng không thấy bóng dáng đâu, duy chỉ có mấy võ giả phụ trách giám thị động tĩnh của Long Huyệt Sơn là còn đang hoạt động. Thấy Dương Khai xuất quan, mấy người này biến sắc, vội vã đi tới, chủ động ra mắt.
Bọn họ mặc dù đi theo Vũ Y thoát khỏi Hải Khắc gia tộc, nhưng đều biết địa phương này là ai là đương gia, ai là người làm chủ. - Dương Viêm đâu? Dương Khai quay đầu nhìn quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của Dương Viêm, thậm chí hắn dùng cả thần niệm dò xét, nhưng không có khí tức của nàng, Vũ Y cũng không có ở đây. - Dương Viêm cô nương cùng tiểu thư đi Mặc Hải thành rồi. Một võ giả trong số này có vẻ vô cùng cơ trí vội vàng trả lời. - Mặc Hải thành, đó là thế lực nào, các nàng đi chỗ đó làm gì chứ? Dương Khai ngạc nhiên.
- Mặc Hải thành là thành trì hạ hạt của Càn Thiên tông, các nàng đi tới đó để tham gia buổi đấu giá của Tụ Bảo Lâu. - Lại có buổi đấu giá! Dương Khai cau mày, thấy hắn có vẻ nghi hoặc, võ giả nọ vội vàng giải thích. Dương Khai nghe xong lời giải thích của người này, mới biết dường như là bởi vì Dương Khai lấy ra không ít thứ tốt để đấu giá trên buổi đấu giá lần trước, khiến Tụ Bảo Lâu Nhan Bùi ghi nhớ mãi trong lòng. Cho nên lần này trước khi khai mạc buổi đấu giá, cố ý khiến Tiền Thông mang thiệp mời đến. Mà phía Long Huyệt Sơn vừa khéo lại thiếu hụt vật liệu mua sắm thánh tinh, cho nên Dương Viêm mang vài món bí bảo do mình luyện chế được gửi đi bán đấu giá, chuẩn bị gom góp một chút tiền bạc. Sau khi hiểu được những điều này, Dương Khai âm thầm nhíu mày. Tốc độ hao tốn thánh tinh của Dương Viêm quá nhanh. Lần trước mình mang về mấy triệu thánh tinh cùng một số vật liệu, thoáng cái đều đã bị nàng tiêu hao hết rồi. Dương Khai ngược lại không phải bởi vì nàng tiêu xài lớn mà cau mày. Dương Viêm cho dù tiêu hao thánh tinh cùng vật liệu như thế nào đi nữa, chẳng qua là để bố trí cấm chế bảo vệ Long Huyệt Sơn mà thôi. Điều Dương Khai để ý chính là, việc gửi bán đấu giá các thứ để gom góp thánh tinh như vậy không phải là cách giải quyết lâu dài.
Dương Viêm có thể mang ra bí bảo do bản thân luyện chế đi đấu giá một lần hai lần, để có tiền bạc lưu chuyển. Nhưng tiếp tục làm như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Mà đan dược do hắn luyện chế cũng không thể lấy ra gửi bán đấu giá lâu dài. Dù sao Long Huyệt Sơn bây giờ không có thế lực lớn nào che chở. Ảnh Nguyệt Điện tuy có quan hệ không tệ với bên này, nhưng đó cũng là do Tiền Thông dốc hết sức chủ đạo, không bảo đảm là trong Ảnh Nguyệt Điện sẽ không có người nhìn chú ý và có ý đồ xấu với bên này. Nếu có quá nhiều bí bảo cùng đan dược đẳng cấp cao tung ra từ nơi này, nhất định sẽ khiến cho người có lòng chú ý. Người khác thì không nói, ngay cả phụ thân của Tạ Hoằng Văn, Dương Khai cũng cho rằng lão ta sẽ không buông lỏng giám thị đối với bên này. Tạ Hoằng Văn chết ở trong Lưu Viêm Sa Địa, phụ thân của hắn tuy không biết rốt cuộc là người nào giết con trai mình, nhưng khẳng định lão sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý đồ. Một khi bị lão tìm được manh mối, nói không chừng sẽ tới đây gây chuyện. - Các nàng ấy đi được mấy ngày rồi? Dương Khai lại hỏi một câu. - Ba ngày, tính ra thời gian cũng không còn nhiều lắm sẽ quay trở lại. Dương thiếu gia có cần tìm các nàng ấy hay không, nếu như cần, chúng tôi sẽ đi một chuyến. - Không cần.
Dương Khai khoát tay. - Các ngươi cứ đi làm việc đi. - Dạ. Mấy người lên tiếng vâng dạ, rồi từng người vừa định tản đi, Dương Khai bỗng nhiên lại nói: - Đúng rồi, đợi sau khi các nàng ấy trở về, nói cho các nàng biết sau này không cần phải lấy thêm bí bảo đi ra ngoài đấu giá nữa. Sau khi phân phó xong, Dương Khai mới bay lên trời cao, tùy ý bay lượn bên trong Long Huyệt Sơn. Trên tay hắn có lệnh bài do Dương Viêm đưa cho. Lệnh bài này chẳng những có thể mở ra cấm chế trong Thạch phủ, mà tất cả cấm chế đại trận của Long Huyệt Sơn đều có thể khai mở hoặc quan bế. Cho nên có lệnh bài nơi tay, cấm chế trận pháp của Long Huyệt Sơn không có bất cứ tác dụng gì đối với Dương Khai. Hắn nhìn thấy được đủ loại đại trận kỳ lạ do Dương Viêm bố trí. Khối Thận Lâu Thạch đó cũng được nàng an trí trong trận nhãn của một cái ảo trận, nếu không phải trên tay có lệnh bài của Dương Viêm đưa cho, sau khi Dương Khai xông vào chỉ sợ còn không còn ra được. Ngoài ra còn có khu vực có Huyết Kiếm Thảo cũng bị một tầng mê trận bao phủ, khiến cho người ngoài nhìn không rõ tình huống bên trong. Hơn nữa, một khi có người ngoài xâm nhập vào trong đó, thế tất sẽ bị Huyết Kiếm Thảo điên cuồng giết chết. Còn có một khối khu vực, bên trong không có gì lạ, không bắt mắt chút nào, nhưng Dương Khai lại phát hiện Hỏa Tinh Thạch to lớn đó đã được trận pháp bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Từng đạo quang mạc lưu chuyển ở phụ cận, trên đất quanh đó rõ ràng có khắc một pháp trận to lớn. Tuy rằng không biết bên trong khu vực này bố trí trận pháp cùng cấm chế gì, nhưng Dương Khai đánh giá đây không phải là địa phương có thể xông vào. Những thứ trận pháp cấm chế hỗn loạn rực rỡ muôn màu khác, khiến Dương Khai thân là chủ nhân của Long Huyệt Sơn, cũng bị tầng tầng phòng hộ cùng sự hung hiểm ngầm chứa ở chỗ này làm cho kinh ngạc, tâm thần bất định. Dương Viêm đây là muốn đem chỗ này biến thành tường đồng vách sắt a! Bất quá Dương Khai biết nàng mượn những bố trí này, để giải khai phong ấn trong đầu của mình, cho nên cho dù phô trương lãng phí, cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần Dương Viêm nắm bắt kiến thức ngày càng nhiều, sau này khi nàng bố trí trận pháp cùng cấm chế sẽ càng ngày càng mạnh. Dương Khai bay một hồi trên Long Huyệt Sơn, lại lần nữa về tới trên một khối đất trống ngoài mấy chục trượng của lầu các. Nơi đây không có dấu vết bị bố trí qua, hiển nhiên là một mảnh đất trống. Sau khi Dương Khai đáp xuống, hắn dùng thần niệm liên lạc với Không Gian Hắc Thư, cùng Thần Thụ trao đổi một hồi, thần niệm giống như thủy triều tuôn ra ào ạt. Ngay sau đó, lực lượng thần thức bên trong thức hải chợt giảm đi, kim quang nhoáng lên một cái trước mắt Dương Khai. Thần Thụ cao 7, 8 trượng bỗng nhiên xuất hiện. Dương Khai âm thầm kinh hãi, trên mặt trào ra một vẻ kinh ngạc. Hắn phát hiện, mình đánh giá thấp lực lượng thần thức cần phải hao phí khi thả Thần Thụ ra. Năm đó, lúc hắn đem Thần Thụ thu vào Không Gian Hắc Thư, lực lượng thần thức hao tổn không còn gì, thức hải hoàn toàn khô kiệt. Nếu không phải có Ngũ Thải Ôn Thần Liên chí bảo, thần thức của hắn lúc đó tất phải bị hao tổn. Dù vậy, lúc đó hắn phải tu dưỡng thật lâu mới từ từ khôi phục lại. Giờ này thực lực của hắn so với năm đó đã chênh lệch một trời một vực, hắn vốn tưởng rằng đem Thần Thụ thả đi ra ngoài là một chuyện nhẹ nhàng, không ngờ lực lượng thức hải trong nháy mắt đã hao hơn phân nửa, quả thực dọa cho hắn muốn nhảy dựng lên. Tuy nhiên Dương Khai nghĩ lại, hắn mỉm cười. Mình những năm này đã tiến bộ và mạnh lên, nhưng Thần Thụ dù sao cũng mạnh lên chứ? Lấy nó ra sẽ khiến cho lực lượng thần thức cần tiêu hao hiển nhiên là phải nhiều rất nhiều so với trước kia. Đây cũng không phải là việc gì quá bất ngờ. Thần Thụ vừa xuất hiện, khuôn mặt người trên cây khô lộ ra biểu lộ cực kỳ mừng rỡ. Hai con ngươi của nó chậm chạp chuyển động, nhìn bốn phía xung quanh, đợi sau khi nó cảm nhận được linh khí thiên địa chỗ này rất nồng đậm, liền tỏ ra một bộ dáng cực kỳ sảng khoái, rổn rảng nói: - Tốt, tốt, tốt, điều kiện nơi này quả thực tốt quá. Dương Khai thầm biết Thần Thụ lần đầu tiên tiếp xúc linh khí thiên địa trong tinh vực, cho nên mới mừng rỡ như vậy. Linh khí nơi đây so sánh với Tiểu Huyền Giới mà nó ở trước đó, quả thực một bên là trời một bên là đất, hoàn toàn không có có thể so tính. - Ngươi thích là được rồi. Dương Khai cười ha hả: - Ta cũng không đem ngươi đặt ở vị trí đặc biệt nào. Ngươi cũng có thể đi lại, thích đi tới đâu thì đi tới đó. Tuy nhiên ta nói trước với ngươi một tiếng, nơi đây rất nhiều địa phương đều bị bố trí cấm chế cùng trận pháp, nếu ngươi tùy tiện xâm nhập vào trong đó, có thể sẽ có chút phiền phức. Cho nên lúc ngươi đi lại chú ý một chút, chớ có sơ ý bị trận pháp vây khốn. - Vâng, tôi có thể cảm nhận được dấu vết của những trận pháp, yên tâm, tôi sẽ không xông loạn.
Thần Thụ miệng đáp ứng lia lịa, ngay sau đó những cành nhánh rễ nhuyễn động một hồi, mặt đất trồi sụp, chỉ chớp mắt một cái, Thần Thụ không ngờ đã cắm rễ tại chỗ, thanh âm phát ra trong miệng, cặp mắt cùng bộ dáng có vẻ hưởng thụ và lười biếng vô cùng. Dương Khai không quấy rầy nó, chỉ im lặng đứng chờ một bên, để cho nó tận tình hưởng thụ loại vui sướng khi quay trở lại dưới ánh sáng mặt trời. Một hồi lâu, Dương Khai mới chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: - Đúng rồi, hai giọt Kim huyết của ta có thể giúp cho ngươi tiến hóa, ngươi thôn phệ một chút chứ? Thần Thụ mở hé mắt, lộ ra sự khát vọng, bất quá rất nhanh liền đáp: - Kim huyết của ngài cực kỳ quý báu. Tuy rằng nó có trợ giúp rất lớn đối với sự trưởng thành của tôi, nhưng tôi trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng lại tiến hóa nữa, thôn phệ nó sẽ chỉ làm tôi trở nên càng cường đại hơn mà thôi. Bây giờ không gấp, chờ sau này Kim huyết của ngài nhiều lên, lúc đó tôi thôn phệ cũng không muộn. Dương Khai toét miệng cười nói: - Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bây giờ cho ngươi một giọt vẫn không có vấn đề. Dương Khai nói như thế, hắn trực tiếp bức ra một giọt Kim huyết. Hắn bấm tay bắn ra, giọt máu tươi rực rỡ kim quang chậm rãi bay đi về phía Thần Thụ. Thần Thụ há miệng một cái, trực tiếp nuốt vào, lại phát ra một tiếng phì phì, miệng rộng ngọa nguậy, dường như đang thưởng thức. Một hồi lâu, Thần Thụ mới chợt mở hai mắt, mở miệng nói: - Tuyệt, tôi còn phải tạm thời thích ứng ít ngày nữa, ngài xin cứ tự tiện. - Đi thôi. Dương Khai gật gật đầu, lại dặn dò nó chút ít chuyện, lúc này mới rời khỏi chỗ đó. Dương Khai gọi mấy võ giả của Hải Khắc gia tộc, bảo bọn họ cẩn thận chăm sóc Thần Thụ. Thuận tiện đợi sau khi Dương Viêm cùng Vũ Y trở về, đem sự tồn tại của Thần Thụ nói cho các nàng biết một tiếng, từ đó các nàng cũng sẽ an trí Thần Thụ thích đáng. Làm xong những điều này, Dương Khai một lần nữa đi vào trong bế quan. Cũng không biết có phải là vận may đến cản cũng không cản được hay không, một tháng sau Thần Thụ tiến hóa hoàn tất, Trĩ Thạch một mực được Dương Khai thả trong nhà đá cũng truyền đến động tĩnh. Tất cả Phệ Hồn trùng đều đã thức tỉnh, khiến một khối Trĩ Thạch to đã tiêu hao không còn gì, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Mà sau khi Phệ Hồn trùng tỉnh dậy, dường như mười phần thoải mái, lớn lên cực nhiều, có thể nói là song hỷ lâm môn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.