🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một người dẫn đầu chính là vị cao thủ trước kia giải trừ cấm chế cho Dương Khai, vẻ mặt của y u ám bất đắc dĩ, sau khi vào phất phất tay, vài tộc nhân lập tức mở hai cánh cửa của lao phòng ra
- Tiểu tử, ngày chết của ngươi đến rồi.
Người kia âm thanh lạnh lùng nói:
- Mấy ngày này cho ngươi thoải mái ăn ngon ngủ yên, ta cũng muốn xem thử có thể phát huy tác dụng lớn đến thế nào!
Khi đang nói chuyện, lại một lần nữa trói buộc chân nguyên của Dương Khai, quát lên với đám tộc nhân kia:
- Dẫn đi hết đi!
Câu Xích và tộc nhân của y lập tức chửi ầm lên, nhưng lại nhận lấy một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay, trực tiếp bị dẫn đi khỏi lao phòng, Dương Khai và An Linh Nhi không có phản kháng, trái lại được miễn vận rủi như vậy
Đi theo thông đạo của địa lao một mạch đi về phía trước, Câu Xích xem ra có chút không bằng lòng phối hợp, đi chút lại ngừng, không ít lần bị quất, sau khi dẫn ra khỏi lao phòng, cái tên đó đã bị đánh đến cả người toàn máu, nhưng mà khí phách y cũng khá cứng rắn, cũng không rên la một tiếng, đủ mọi từ ngữ ô uế không ngừng từ miệng y phát ra, nhiễu tai người nghe
Cao thủ của Dương tộc liên tục cười lạnh:
- Cứ việc mắng chửi đi, đợi một lát là ngươi không còn cơ hội mắng nữa, nghe nói ngươi còn là con nối dòng của Ma tướng gì đó? Ta thấy lão tử nhà ngươi cũng chỉ có thế mà thôi, con trai mình sắp chết rồi vậy mà còn không biết tới cứu giúp
- Có gan thì ngươi thả ta ra, lần này ta sẽ trở về cầu cứu viện binh, kêu cha ta hủy diệt hết tất cả mọi người các ngươi!
Câu Xích kêu gào không ngừng
- Ngu ngốc!
Người kia khinh thường mà bĩu môi
Lúc Câu Xích nói chuyện, không ngừng mà hướng về phía Dương Khai nháy mắt ra dấu, xem có vẻ dường như là phải có hành động rồi, Dương Khai vội vàng đáp lại, ra hiệu y an tâm một chút chớ vội.
Đây là lúc vị cao thủ kia cảnh giác nhất, mặc dù thời kỳ tất thắng Dương Khai cũng không dám cam đoan có thể thành công trốn thoát, huống chi hiện giờ toàn bộ chân nguyên và thức hải bị động tay chân?
Nhất định phải chờ cơ hội, tìm một thời gian thích hợp nhất, nhất cử phóng xuất Trùng Phệ Hồn ra ngoài, khống chế phần lớn Dương tộc nhân mới được
Câu Xích thấy thế, cũng không lên tiếng nữa, mà là hoài nghi nhìn Dương Khai, không biết hắn có dự tính gì đây
Bị người nọ áp giải đi về phía trước, càng đi tới, năng lượng thuộc tính dương dao động ngày càng mãnh liệt, cũng càng có vẻ không an ổn
Bộ dạng của bọn họ khá là gấp gáp, tốc độ trước mắt cũng cực nhanh
Vừa chừng qua một lát, liền đến một chỗ đất trống trải, nơi này trong phạm vi mấy trăm trượng không có vật gì, chỉ có duy nhất một gốc cây cao tới trăm trượng, tán cây rậm rạp, đại thụ toàn thân màu vàng óng ánh cắm rễ ở đây.
Dương Khai cảm thấy tất cả năng lượng thuộc tính dương, cả thảy đều từ trong cây đại thụ này sinh ra
Nó giống như một chiếcdù bảo vệ,tán cây khổng lồ giương ra, năng lượng hình thành phóng xạ thật xa, dưới bầu trời tạo thành một màng bảo hộ hình bán nguyệt mà mắt thường có thể thấy được, bao trùm lên nơi cư trú của Dương tộc nhân.
Khi tới chỗ này, chân nguyên của Dương Khai liền có dấu hiệu có chút rục rịch, huyết nhục cũng cuồn cuồn, cấm chế truyền vào cơ thể hắn, vô hình chung cũng bị phá hủy không ít
Hai mắt tỏa sáng, Dương Khai bắt đầu kinh sợ rất lớn
Hắn không nghĩ rằng trên đời này lại có loại cây kỳ lạ đến vậy, cây này chắc hẳn là Thần Thụ mà Dương tộc nhân nói, cũng là căn nguyên gốc rễ của bộ tộc này
Vì tu luyện công pháp, chỉ cần có cây Thần Thụ này, thực lực của họ mới nhanh chóng được nâng cao. Chứ không giống như Dương Khai, cần phải đi khắp nơi để tìm kiếm thiên tài địa bảo thuộc tính dương và nơi hội tụ linh khí
Nơi này quả thực là thiên đường mà Dương Khai tha thiết ước mơ
Ngẩng đầu nhìn, trong cây Thần Thụ khổng lồ đó, mơ hồ vẫn còn vài trái treo lủng lẳng, đúng là những trái mà Dương Khai đã ăn trước kia, số lượng không ít, có trái trông có vẻ đã chín rồi, đã đủ thời gian, có trái trông có vẻ còn trong tính trạng thanh non
Ở nơi cách gốc cây Thần Thụ không xa,tất cả người cao tầng của Dương tộc đều chờ đợi ở đó, nhận thấy mọi người đã đến, đều xoay người nhìn sang bên này, khi nhìn thấy Dương Khai, trong mắt mỗi người đều tràn đầy thần sắc mong đợi
Và cây Thần Thụ kia dường như có chút dao động bất thường, cuối cùng truyền ra một loại thông tin cực kỳ khát vọng, mắt thường có thể thấy được, từng cỗ năng lượng thuộc tính dương tinh thuần hóa thành dây thừng, từ chỗ Thần Thụ kéo dài qua đây, quấn quanh người Dương Khai
Nhìn thấy cảnh này, tinh thần mọi người đều chấn động
Thủ lĩnh kia vuốt ve chòm râu mỉm cười, gật đầu nói:
- Xem ra Thần Thụ rất thích tên nhân loại này
- Lần này được cứu rồi, có được tên nhân loại này, Thần Thụ nhất định có thể ổn định trong một thời gian, chúng ta có đủ thời gian để tìm chất dinh dưỡng mới!
- Có thể hóa thành chất dinh dưỡng của Thần Thụ chính là niềm vinh hạnh của các ngươi!
Đám người cường giả áp giải Dương Khai tới đó, cũng đều cười lạnh
- Ta không cảm thấy có vinh dự chỗ nào.
Dương Khai hừ hừ, nhưng cũng không giãy giụa ra năng lượng xiềng xích mà Thần Thụ trói buộc trên cơ thể mình
Những năng lượng trói buộc này không những không trói buộc được động tác của hắn, ngược lại làm cho hắn cực kỳ thoải mái
Tiếp tục đi về phía trước, ở phía trước không xa, dưới đất toàn là từng chồng bạch cốt, khắp nơi vết máu đỏ sậm, những bạch cốt này hiển niên là Ma tộc chúng nhân bị bắt ra đây làm huyết tế
Liềc nhìn lại, giống như một đám cốt hải, nhìn thấy rợn người, đương nhiên đúng là có chút chấn động lòng người
Sắc mặt An Linh Nhi trắng bệt, mới nghĩ là không qua bao lâu nữa bản thân mình cũng sẽ trở thành như vậy, trong lòng lấp tức đầy tràn hoảng sợ
Răng rắc, răng rắc…
Đám người đi tới, dẫm nát đám xương trắng đó, xương đầu rạn nứt, truyển đến từng hồi tiếng vang khiến người ta sởn tóc gáy
Câu Xích khóe mắt muốn nứt ra, miệng to thở hổn hển, hai trong mắt dần dần trở nên đỏ thẫm, hơi thở oán giận và bộc lộ từ từ trong người y ra
Đám bạch cốt và vết máu khô cạn, tất cả đều là người trong tộc y lưu lại, trong lòng Câu Xích nhất định tức giận
Tới gần cây Thần Thụ, vẻ mặt của Dương Khai trở nên cổ quái, hắn dường như từ trong Thần Thụ đó, cảm thấy được một thông tin không thể diễn tả bằng lời, nhất thời, tâm thần không khỏi đắm chìm trong đó
Một lát sau, một hàng người bị áp giải tới trước gốc cây Thần Thụ
Dương tộc nhân dường như cũng không muốn lãng phí thời gian, liền lập tức tiến hành huyết tế, muốn trấn án bạo động của Thần Thụ
Ánh mắt sáng rực của tên thủ lĩnh nhìn chằm chằm Câu Xích, lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ tên này đi
Lập tức có người lên tiếng trả lời bước tới, ấn ngã Câu Xích xuống đất
- Tiểu tử, ngươi còn chưa động thủ, còn đợi tới khi nào?
Đột nhiên Câu Xích hướng về phía Dương Khai gầm lên, khi nói chuyện, thân hình đột nhiên bành trướng, huyết nhục toàn thân tràn đầy sức mạnh tạo tạc, trong nháy mắt dập nát cấm chế trong người y
Không chút do dự, Câu Xích liền từ tên Dương tộc nhân bên cạnh y vươn ra một bàn tay lớn như móng vuốt sắc nhọn, trực tiếp cắm vào chỗ tim của tên kia, mong muốn một kích đặt tên đó vào chỗ chết
Sắc mặt của tất cả Dương tộc nhân không hề thay đổi, giống như xem hề mà nhìn Câu Xích, tên thủ lĩnh đã có tuổi đó chỉ cần phất tay, động tác của Câu Xích liền bị cứng đơ, mặc cho y nỗ lực thế nào, cũng không có cách nào cử động được, mồ hôi lạnh dần dần từ trên trán chảy xuống, trong đôi mắt đỏ hoe của Câu Xích chứa đựng đầy vẻ không cam chịu, nhưng lại bất lực trước sức mạnh tuyệt đối này.
- Dường như các ngươi đang nghĩ đánh liều một phen?
Tên thủ lĩnh cười ha hả rộ lên
- Đúng là ấu trĩ, các ngươi nghĩ ta sẽ cho các ngươi cơ hội sao?
- Lão khốn kiếp này!
Câu Xích cắn răng mắng, gân xanh trên trán nổi lên hết, không từ bỏ mà cứ vận chuyển chân nguyên, nhưng vẫn không thoát khỏi khốn cảnh trước mắt
Thực lực y không thấp, có năng lực Siêu Phàm tam tầng cảnh, nhưng đứng trước mặt cường giả Nhập Thánh Cảnh, y vẫn không thể phản kháng được. Hơn thế nữa, nơi này lại là căn cơ của Thần Thụ, trước mặt dương khí nồng đậm như vậy, ma nguyên của y đã bị áp chế đến mức thấp nhất, ngay cả Dương tộc nhân cùng cấp bậc, cũng có thể dễ dàng thu phục y
- Giết đi!
Vẻ mặt không kiên nhẫn của tên thủ lĩnh kia, lạnh lùng dặn dò
Hai Dương tộc nhân đang đè Câu Xích trước đó, đều dữ tợn cười rộ lên, giơ tay lên, chân nguyên bắt đầu khởi động, mong muốn hướng vào tên này hạ thủ
- Đợi một lát!
Mắt thấy Câu Xích liền sắp đổ máu tươi tại chỗ, Dương Khai đột nhiên khẽ quát một tiếng
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Tên thủ lĩnh u ám nhìn Dương Khai
- Chẵng lẽ ngươi muốn chết thay cho y?
Vừa nói dứt câu, sắc mắt Câu Xích thay đổi có chút cổ quái
Dương Khai bĩu môi nói:
- Thật là ngại quá, giao tình giữa ta với tên đó chưa sâu đậm đến mức đó, tên đó sống hay chết không liên quan đến ta
- Vậy sao ngươi lại lên tiếng ngăn lại?
- Chẳng qua ta cảm thấy, hình như ta có thể hóa giải được vấn đề khó trước mắt, trấn an Thần Thụ của các ngươi
Dương Khai cười nhạt một tiếng
Tất cả Dương tộc nhân đều biến sắc, sắc mặt thủ lĩnh càng lạnh lùng hơn, thật sâu chăm chú nhìn hắn:
- Tiểu tử tuổi trẻ khinh cuồng, mạnh miệng khoe khoang ta có thể hiểu được, nhưng nếu ngươi dám bắt ta phải đợi, ta sẽ cho ngươi nếm thử việc còn khủng bố hơn cái chết
- Có phải nói khoác hay không, để ta thử xem không được sao, các ngươi cũng đâu có tổn hại gì
Dương Khai vừa nói thân hình vừa chấn động
Ngay sau đó, chân nguyên trong người bắt đầu chuyển động
- Ngươi…
Tên cường giả áp giải hắn tới trợn mắt nhìn, dường như không nghĩ là hắn có thể dễ dàng mà hoá giải cấm chế của bản thân
- Không cần phải giật mình như vậy, không phải ta có năng lực hóa giải cấm chế của ngươi, mà là có sự giúp đỡ của Thần Thụ!
Dương Khai cười ha hả, liền chỉ vào năng lượng đang quấn quanh người mình
- Kỳ lạ!
Đám người đó lắc đầu, trên mặt có chút không hiểu
- Vậy các ngươi có cho ta thử không? Nói thật, nếu mà các ngươi muốn bây giờ giết người, ta cũng không có ý kiến, quá lắm cũng là chết thôi, nhưng mà nếu để ta thử, các ngươi có thể có được sự kinh ngạc đến bất ngờ, ừm, nếu mà thật sự không được, các ngươi ra tay cũng không muộn, tất cả đều xem các ngươi lựa chọn thế nào
Nhìn bộ dạng phong khinh vân đạm không biết sống chết của hắn, Dương tộc chúng nhân có chút chần chừ
Chủ yếu là động tĩnh lần này của Thần Thụ khiến bọn họ không ngờ tới, từ trước chưa có xảy ra tiền lệ năng lượng của Thần Thụ lại quấn quanh người nào, mặc dù là Dương tộc nhân cũng chưa từng thấy chuyện này
Cho nên lời nói của Dương Khai cũng có phần đáng tin
Có lẽ đúng như hắn nói, có thể thấy được một ít niềm vui bất ngờ
Đám người thương lượng một hồi, liền hướng ánh mắt vào thủ lĩnh
Lão gỉa kia trầm ngâm, ánh mắt có chút không tin tưởng mà quan sát Dương Khai, sau một hồi mới khẽ vuốt cắm nói:
- Lão phu chấp nhận, ngươi làm thế nào, không ngại thì nói ra trước nge thử
- Nói không ra, các ngươi nhìn là được rồi!
Dương Khai cười ha hả, không thèm nhìn ánh mắt bức bách của đám i Dương tộc nhân, lững thững đi về trước
- Nếu ngươi dám làm tổn hại gì, ta sẽ rút thần hồn của ngươi, mãi mãi tra tấn ngươi!
Thủ lĩnh lạnh băng băng uy hiếp.
Dương Khai âm thầm cười lạnh một tiếng, không có ý phản ứng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.