🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, Dương Khai đi theo người kia ra khỏi điạ lao, sau khi đi ra ngoài, người đó quay đầu nhìn Dương Khai, dường như là muốn dặn dò điều gì đó, nhưng sau khi nhìn rõ trạng thái của Dương Khai, sắc mặt không khỏi biến dạng, đưa tay chỉ, nghẹn họng nhìn trân trối nói:
- Ngươi… cơ thể cuả ngươi
- Có vấn đề gì?
Thần sắc Dương Khai ảm đạm nói
- Ngươi chẳng phải sắp chết rồi sao, cơ thể ngươi sao lại…
Lúc trước cơ thể Dương Khai mất đi không ít huyết nhục, hơn nữa còn bị xuyên thủng, tộc nhân cho rằng hắn sống không được lâu nữa, chết chắc.
Nhưng bây giờ nhìn lại thì hoàn mỹ không tổn hao gì, người đó không khỏi có chút kinh ngạc, cảm giác có chút khó có thể tiếp nhận
- Năng lực hồi phục của ta lợi hại hơn so với người bình thường
- Như vậy cũng quá lợi hại
Người đó nhìn Dương Khai với ánh mắt không thể tin được, đột nhiên quát lạnh nói:
- Tiểu tử, có phải ngươi đã dùng Thánh đan diệu dược gì trị thương rồi không, nếu có, mau chóng đem ra đây, để tránh lát phải chịu khổ
- Ta không có thứ như vậy
Dương Khai thản nhiên lắc đầu
Người đó dò xét Dương Khai từ trên xuống dưới, dường như đang muốn tìm kiếm dấu vết cuả túi Càn Khôn, chỉ tiếc là đến cuối cùng cũng không có thu hoạch gì, cảm thấy có chút thất vọng, trong lòng thầm oán hận, cắn răng xô xô đẩy đẩy Dương Khai, dẫn tới một tòa đại điện.
Trong đại điện có không ít người, hơn nữa đám người này ai ai sắc mặt cũng đều hồng nhuận, thoạt nhìn nét mặt rạng rỡ, sức chống đỡ của từng người không giống nhau, nhưng đều có cùng hơi thở nóng rực, toát ra từ trên cơ thể mấy người này
Tất cả những người ở đây, bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, không ngờ đều giống như Dương Khai, tu luyện công pháp thuộc tính dương. Hơn nữa tu vi của bọn họ cũng không thấp, người thấp nhất, cũng có trình độ Thần Du Cảnh bát tầng, thậm chí còn có mấy người Siêu Phàm Cảnh.
Trong điện tụ tập mười mấy người, đứng đầu là một vị lão giả có hơi thở hùng hậu xa xưa, vị lão giả này tóc màu đỏ, không nộ tự uy, nhìn qua có vẻ là bô dạng càng già càng dẻo dai
Bên cạnh lão giả là một thanh niên có khuôn mặt chữ điền đứng đó, mặc một bộ quần áo màu xám. Dao động chân nguyên mơ hồ từ cơ thể y lộ ra có vẻ rất hùng mạnh
Thanh niên này, chắc chắn là có trình độ Siêu Phàm tam tầng cảnh
Khi Dương Khai đến nơi này, đám người này đang đàm luận chuyện gì đó, mới nhìn thấy hắn tới, mọi người đều nhìn chằm chằm với vẻ ngạc nhiên, cũng không tiếp tục nói đề tài cũ nữa, ngược lại tỏ ra rất hứng thú với hắn
- Thủ lĩnh, người đã dẫn tới rồi!
Người kia dẫn Dương Khai tới đây rồi ôm quyền nói một tiếng. Lão giả ngồi ngay ngắn ở phía trên khẽ vuốt cằm, phất tay, người kia cung kính lui đi, trước khi đi, còn trừng mắt cảnh cáo Dương Khai, ám thị là tốt nhất nên thành thật một chút
- Dịch Phong. Đây là người mà ngươi bắt về sao?
Vị lão giả đó vuốt chòm râu của mình, khẽ gật đầu, thâm thúy nhìn về phía Dương Khai
Khi nói chuyện, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được một cỗ hơi thở nóng rực thẩm thấu vào trong cơ thể, từ trong ra ngoài, dò xét bản thân mấy lần
- Vâng, thủ lĩnh
Thanh niên đứng bên cạnh lập tức đáp, thái độ nhìn Dương Khai cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ
- Chẳng phải nói người này sắp chết rồi sao? Tại sao lại còn yên lành mà đứng ở đây?
Lão giả lại hỏi
Dịch Phong gãi gãi đầu, chau mày:
- Thần cũng không biết nữa, lúc bắt hắn về, quả thật dáng vẻ của hắn như người sắp chết. Thần cũng nghĩ là hắn không sống nổi mấy ngày… Ê, tên tiểu tử, rốt cuộc là sao?
Dương Khai nhìn y, lại nhìn lão giả, chau mày nói:
- Nghe giọng điệu của các ngươi, các ngươi không phải nhân loại?
Chỉ có sinh linh chủng tộc khác, mới dùng hai từ “nhân loại”
- Hỗn xược!
Dịch Phong thần sắc lạnh lùng
- Ta hỏi ngươi điều gì thì ngươi trả lời điều đó, đây không có nơi cho ngươi nói chuyện
Nói xong liền vung tay lên, một cỗ năng lượng mênh mông theo tay y phóng qua, giống như một tiên tử, đánh trên người Dương Khai
Một tiếng “ba”, trên người hắn liền xuất ra một vết máu, chân nguyên bị phong, hắn cơ bản không thể hóa giải công kích như thế này
Thân hình Dương Khai bất động, âm thầm cắn răng, thần sắc dữ tợn nhìn thanh niên kia
- Xem ra vẫn có khí phách!
Dịch Phong liên tục cười lạnh, mới nói dứt lời, chân nguyên trên tay phun ra, nhìn tư thế này giống như đang giáo huấn Dương Khai
- Được rồi Dịch Phong!
Lão giã bỗng nhiên giơ tay, ngăn cản việc y quất Dương Khai, hơi có chút tò mò nhìn Dương Khai, mỉm cười:
- Nhân loại như ngươi xem ra có chút bản lĩnh, nếu mà ta không nhìn lầm, nhục thể của nhà ngươi không kém hơn Nhập Thánh Cảnh bình thường?
- Không phải chứ thủ lĩnh?
Dịch Phong biến sắc, kinh ngạc nói:
- Nhưng mà tu vi của hắn chỉ là Siêu Phàm nhất tầng cảnh
- Chắc chắn hắn kiên trì ma luyện thân thể của bản thân, mới có thành tựu như hôm nay. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có một thân thể hùng mạnh như vậy, không đơn giản!
Lão giả lộ vẻ mặt tán thành, lại dò hỏi:
- Sao mà ngươi làm được vậy?
- Mỗi ngày bị người ta quất mấy vạn lần, ai cũng có thể
Dương Khai nhếch miệng cười
- Đúng là một cách làm ngu ngốc, vậy mà cũng nói được
Lão giả cũng không rõ có phải Dương Khai đang trả lời mình cho có lệ hay không, không có ý truy cứu, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Vì ngươi là một nhân loại mới chừa một mạng cho ngươi, nếu ngươi là Ma tộc, thì sẽ không may mắn như vậy đâu.
Nói xong, sắc mặt lạnh xuống, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi vài vấn đề, nếu mà ngươi trả lời khiến ta hài lòng, ta có thể để ngươi sống thêm vài ngày, nếu không làm cho ta bằng lòng… ngươi biết hậu quả rồi đó
Người ở dưới mái hiên, Dương Khai chỉ có thể gật đầu
- Ngươi với Ma tộc có phải có quan hệ gì?
- Không có quan hệ
- Không có quan hệ? Sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này, ngươi từ đâu tới?
- Đáy biển! Trong một vùng thượng cổ di tích, có một Hư Không Thông Đạo, ta và đồng bạn bị một cường giả truy sát, bất đắc dĩ mới chui vào trong Hư Không Thông Đạo, đợi đến khi hoàn hồn lại thì đã ở nơi này rồi
Lúc Dương Khai đang nói chuyện, vị lão giả đó nhìn chằm chằm vào hắn, hình như muốn nhìn rõ xem hắn có đang nói dối không, đợi khi hắn nói xong, trầm ngâm một lát sau cau mày nói:
- Kể tỉ mỉ một lần những gì các người gặp phải cho ta nghe
Dưới ánh mắt tập trung nhìn của đối phương, Dương Khai không chút giấu diếm, đem chuyện trước kia gặp phải nói một cách rõ ràng. Thực lực của vị lão giả này sâu thâm khó đoán, cũng không biết ông ta có bản lĩnh đặc biệt gì, lúc này mà nói dối ngược lại sẽ phản tác dụng
- Trốn khỏi tay một vị cường giả Nhập Thánh Cảnh?
Lão gỉa tỏ ra kinh ngạc:
- Bản lĩnh ngươi không nhỏ đó!
- Chỉ là may mắn mà thôi, suýt chút nữa là chết rồi
Lão giả vuốt cằm, đồng ý với cách giải thích của Dương Khai
- Tại sao các ngươi lại cho rằng ta có quan hệ với Ma tộc? Còn vị đồng bạn của ta bậy giờ ở đâu? Tình hình nàng ta thế nào?
Dương Khai hỏi ngược lại
- Tiểu tử, vấn đề của ngươi hơi nhiều rồi đó.
Dịch Phong hừ lạnh một tiếng
Lão giả kia cũng nhíu nhíu mày, hình như cũng không thích Dương Khai nhiều lời như vậy, những vẫn mở miệng nói:
- Vì ở chỗ bọn ta, từ trước tới giờ chỉ có Ma tộc mới có thể vào, các người là nhân loại đầu tiên tới nơi này, còn vị đồng bạn của ngươi, chỉ là bị hạn chế tự do mà thôi
Nói xong thì nói với Dịch Phong:
- Ngươi đi tìm nơi của bọn họ điều tra một phen, xem thử bên đó có cửa vào nào không, nếu mà tìm thấy, trước tiên là phá hủy nó!
Dịch Phong đang định đáp lời thì Dương Khai nói:
- Không cần tra nữa, trước khi tới đây ta đã phá hủy Hư Không Thông Đạo đó rồi
- Ngươi nói vậy chính là?
Dịch Phong khinh miệt liếc nhìn Dương Khai một cái, vẫn nhanh chóng bước đi, lộ vẻ là phải dẫn người đến cánh rừng kia điều tra tình hình
Đợi sau khi y đi khỏi, lão giả mới tiếp tục nói:
- Công pháp tu luyện của ngươi là thuộc tính dương?
Dương Khai gật đầu
Lão giả cười ha hả:
- Nhân loại mà tu luyện công pháp thuộc tính dương cũng không phải nhiều, xem bộ dạng của ngươi, công pháp tu luyện xem ra không kém?
Dương Khai sắc mặt hơi lạnh, còn tưởng ông ta có chút hứng thú với Chân Dương Quyết của mình, nhưng không nghĩ rằng lão giả cơ bản không có ý nghĩ tỉ mỉ chất vấn:
- Nhưng dù có công pháp tốt thế nào, so với bọn ta cũng còn kém rất nhiều
Điều lão giả nói là đương nhiên, những người khác đều lộ vẻ mặt ngạo nhiên, nhìn bộ dạng của bọn họ giống như cảm thấy công pháp của Dương Khai giống rác rưởi
Dương Khai thay đổi sắc mặt, mở miệng nói:
- Các ngươi hình như tu luyện công pháp thuộc tính dương, các ngươi rốt cuộc là bộ tộc nào, ở đây là đâu?
- Bọn ta?
Lão già sờ sờ râu, trầm ngâm nói:
- Bọn ta có thể nói là nhân loại, cũng không phải là nhân loại!
Dương Khai chau mày, nghe như lọt vào trong sương mù.
- Tổ tiên bọn ta là nhân loại, nhưng mà đến thời đại bọn ta thì hơi khác
Lão giả thản nhiên nói một câu, cũng không giải thích nhiều
- Đây là nơi mà bọn ta trước giờ vẫn sống, những người bên ngoài như các ngươi chắc chắn gọi đây là tiểu huyền giới.
- Ta thấy trong địa lao giam giữ rất nhiều người, những người đó xem ra là Ma tộc rồi? Các ngươi có thù hằn gì với Ma tộc vậy?
- Tiểu tử, vấn đề của ngươi quả nhiên rất nhiều, có vẻ là một tên không biết sợ chết!
Lão giả lạnh đạm nhìn hắn, tuy nhiên vẫn cắn răng nói:
- Ma tộc và bọn ta có mối thù không đội trời chung, sớm muộn cũng có một ngày, bọn ta sẽ diệt trừ hết những Ma tộc còn sót lại. Còn về ngươi, tạm thời ta cũng sẽ không giết ngươi, cơ thể ngươi xem ra có chút không giống với người thường, chắc là có tác dụng lớn!
Nói xong, dùng một ánh mắt không thiện ý lướt nhìn Dương Khai, vẫy tay nói:
- Dẫn xuống đi!
Bên cạnh lập tức lao ra một người, dẫn Dương Khai đi
Đơi sau khi hắn rời khỏi, mọi người trong điện mồm năm miệng mười bắt đầu nói chuyện
- Thủ lĩnh, tố chất của tên tiểu tử đó không phải là hoàn hảo một cách bình thường. Hơn nữa, công pháp tu luyện của hắn lại là thuộc tính dương, nếu mà có thể hóa thành chất dinh dưỡng cho Thần Thụ, chỉ sợ có thể làm cho Thần Thụ bình ổn một thời gian.
- Đúng vậy, gần đây Thần Thụ càng ngày càng không ổn định, nếu cứ như thế, chỉ sợ là chúng ta không có nơi che chở rồi
- Bắt những Ma tộc kia xem ra không phải kế lâu dài, bây giờ nên nghĩ có biện pháp nào giải quyết vấn đề của Thần Thụ. Nếu Thần Thụ không còn…bộ tộc chúng ta chỉ sợ gặp phải tai nạn ngập đầu
- Câm miệng hết đi!
Lão giả kia quát nặng một tiếng:
- Các ngươi tưởng lão phu không muốn giải quyết vấn đề này sao? Chỉ có điều là không tìm được căn nguyên mà thôi, sao mà giải quyết?
Nghe vậy, sắc mặt của mọi người đều ảm đạm
Một lát sau, lão giả kia dặn dò:
- Húc Cừu, ngươi đi một chuyến, dặn dò người trong tộc chăm sóc tốt cho tên tiểu tử kia, cho hắn món ăn tinh mỹ nhất, ngoài ra giải trừ cấm chế trên người, tặng một quả Thần Thụ cho hắn, ta muốn hắn nhanh chóng hồi phục thực lực đỉnh cao nhất
- Vâng
Cường giả tên là Húc Cừu lập tức đứng dậy, đi ra ngoài
Mọi người nghe vậy, tinh thần đều chấn động, đều biết thủ lĩnh chỉ vỉ tương lai không xa mà tính toán, không khỏi âm thầm mong đợi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.