🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Là họ giúp đệ mới phải. Đệ cũng muốn cảm tạ tam ca đã tặng cho đệ năm cao thủ.
Dương Khai mỉm cười. Trận đầu tiên của đoạt đích chiến, Dương Khai đã bắt được Dương Thiết, nhưng không dùng y để đổi chác với gia tộc, mà thả y đi. Dương Thiết có qua có lại, cho năm vị cao thủ Đoan Mộc gia tộc đi theo hắn, điều này cũng làm Dương Khai hơi bất ngờ.
Có điều những ngày qua, sau dăm lần chiến đấu, năm vị cao thủ Đoan Mộc gia tộc quả thật đã dốc không ít sức, dù gì thì họ cũng là năm vị Thần Du Cảnh, trong đó còn có một vị Thần Du Cảnh bát tầng, tác dụng tiềm tàng không hề nhỏ.
Dương Thiết khẽ gật đầu, chợt, sắc diện cứng đờ, y ghìm giọng xuống:
- Lần này đi Trưởng Lão Điện, tuyệt không thể chùn chân yếu đuối, bằng không... đệ sẽ phải nếm trái đắng đấy.
Dương Khai sửng sốt, đang định hỏi cặn kẽ hơn thì Dương Thiết đã nhanh chân đi khỏi, đến cơ hội cho hắn mở miệng còn chẳng có.
"Tam ca biết chuyện gì đó ư?"
Dương Khai thầm phỏng đoán.
Dương Thiết tuy công lực cá nhân tầm thường, biểu hiện trong đoạt đích chiến càng không lọt mắt ai, nhưng phụ thân của y lại có chút tiếng nói ở Dương gia.
Nếu so với Dương tứ gia, thì rõ ràng địa vị của phụ thân Dương Thiết cao hơn nhiều, và cũng có thể tiếp xúc với một số cơ mật của Dương gia.
“Không lẽ tam ca nghe được tin gì từ phụ thân huynh ấy?”
Dương gia khẽ nhíu mày, tỉ mỉ suy nghĩ lời tam ca vừa nói, thần sắc lãnh đạm.
Đã đến rồi, thì hãy yên phận ở lại, rốt cuộc thì Trưởng Lão Điện cho triệu ta vì lý do gì, ta sẽ được biết ngay đây thôi.
Bật cười thật lớn, hắn cất bước tiến đến Trưởng Lão Điện.
Đây là lần thứ ba Dương Khai đến Trưởng Lão Điện. Lần thứ nhất là vì chuyện của Kim Vũ Ưng, lần thứ hai là vì huyết thị. Lần nào đến, Dương Khai cũng thấy mấy trưởng lão râu tóc bạc phơ gần kề miệng lỗ của Dương gia này có hơi nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi.
Nhưng còn lần này thì tình hình lại hơi khác.
Lúc cùng Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên bước vào trong Trưởng Lão Điện, Dương Khai kinh ngạc nhận ra, có đến mười mấy vị trưởng lão đang ngồi chỉnh tề bên trong.
Họ ngồi chia làm hai hàng, người nào người nấy cũng uy nghiêm, thần sắc lạnh lùng.
Và cả Dương Trấn, người từng có qua lại mấy lần với Dương Khai, đang ngồi ở vị trí đầu tiên ở phía trên, cũng hệt như vậy.
Dường như bọn họ đang đợi hắn.
Điệu bộ này... hơi giống hội thẩm thì phải. Dương Khai tự vấn mình không làm chuyện gì thương thiên hại lý trong đoạt đích chiến cả, mấy trưởng lão này bày trận địa xa hoa như thế để làm gì đây?
Trong lòng hồ nghi, nhưng ngoài mặt điềm tĩnh, hắn chắp tay:
- Dương Khai bái kiến chư vị trưởng lão!
Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên cũng cùng hành lễ.
- Hai ngươi lui ra đi!
Dương Trấn phất tay ra lệnh cho Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên, thậm chí hai con ngươi tản mác tinh quang còn lưu chuyển không ngừng ở Ảnh Cửu.
Lão như thế, mười mấy vị trưởng lão khác cũng thế, người nào người nấy cũng phảng phất nét kinh ngạc trên vẻ mặt và trong ánh mắt.
Ảnh Cửu, bị thương tổn đến căn cơ, trúng phải Phong Nguyên chú, giờ đây không những êm đẹp theo Dương Khai trở về gia tộc, thậm chí còn có cảm giác mạnh hơn lúc trước, những trưởng lão nọ ắt phải để tâm.
Họ đều không biết tại sao lại như vậy.
Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên liếc nhìn nhau, không dám làm trái lệnh Dương Trấn, bèn cúi người lui ra.
Dương Khai khẽ nhướn mày, vẻ mặt đăm chiêu.
Mấy trưởng lão này không những nghênh tiếp hắn bằng một đội hình hoành tráng, mà còn đuổi hai huyết thị hắn đưa đến, khiến hắn lẻ loi một mình đối mặt với sức ép từ mười mấy người bọn họ.
Đổi lại là người khác, nhất định sẽ thấp thỏm lo âu, khí thế suy yếu hẳn mấy phần. Đến khi mấy trưởng lão kia nói gì thì là thế ấy, e là đến dũng khí để giải thích tranh luận còn chả có.
Ra oai phủ đầu?
Rốt cuộc bọn họ muốn thế nào đây?
Đợi cho Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên đi khỏi, mười mấy vị trưởng lão mới âm thầm quan sát phản ứng của Dương Khai. Nhận thấy hắn vẫn không biến sắc, vẫn ung dung bình tĩnh như ban nãy, họ không khỏi kinh ngạc.
Lần đầu họ thấy một hậu bối can đảm đến vậy, kể cả Dương Uy, e là cũng không có đủ định lực như hắn.
- Không biết chư vị trưởng lão triệu đệ tử về tộc là có việc quan trọng gì?
Dương Khai để mặc ánh mắt dò xét của họ, đi thẳng vào vấn đề, hỏi Dương Trấn.
- Triệu ngươi về tộc, dĩ nhiên là có chuyện.
Dương Trấn quanh năm trấn thủ Trưởng Lão Điện, xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong gia tộc, đã sớm luyện được bản mặt lạnh lùng nghiêm nghị, người bình thường nhìn thấy lão liền không kìm được hoảng sợ.
- Lão phu hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã dùng cách gì giúp Ảnh Cửu hồi phục thương thế, còn giúp hắn giải trừ được cấm chế của Phong Nguyên chú? Ngoài ra, theo lão phu được biết, các huyết thị ở phủ ngươi, thường hay bị thương, nhưng cùng lắm chưa đến một hai ngày, thì đều bình phục. Trong việc này, rốt cuộc có ẩn chứa huyền cơ gì?
Dương Khai chau mày:
- Các trưởng lão triệu đệ tử về trong thời khắc quan trọng này, không phải chỉ để hỏi những chuyện vặt vãnh này chứ?
Ngữ khí tuy bình thản, nhưng ai cũng nghe ra ý chất vấn trong lời nói của hắn.
Thời gian này vô cùng quan trọng đối với các công tử Dương gia trong đoạt đích chiến. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà triệu Dương Khai về, thì rõ là hơi khoa trương.
Mấy lão già Trưởng Lão Điện này trông thì mắt mờ chân chậm, nhưng cũng chẳng vô vị đến mức đó.
Dương Trấn khẽ đằng hắng một tiếng, tỏ ra nghiêm túc:
- Tất nhiên là không!
- Vậy câu hỏi đó là gia tộc muốn hỏi, hay là... trưởng lão?
Dương Trấn sững người, dường như không ngờ được, Dương Khai còn có thể bình tĩnh, tư duy rõ ràng đến thế khi đối diện với mười mấy vị trưởng lão, bèn dày mặt nói:
- Coi như lão phu hỏi thay cho chư vị trưởng lão đang có mặt, mọi người đều rất hiếu kỳ, ngươi làm được thế bằng cách nào.
- Nếu không phải là ý của gia tộc...
Dương Khai lắc đầu cười:
- Xin thứ cho đệ tử không thể trả lời.
Mười mấy vị trưởng lão liền lắc đầu chậm rãi, vẻ mặt thất vọng, sắc mặt Dương Trấn thì lại càng khó coi hơn.
Không ngờ nổi Dương Khai lại dám cự tuyệt trả lời câu hỏi này, hơn nữa cái cớ của hắn cũng rất là cao minh.
Không phải ý của gia tộc, thì hắn cũng không bắt buộc phải trả lời. Mấy lão già này không thể lên mặt kẻ cả, ức hiếp hắn được.
- Trưởng lão, đệ tử rất bận, nếu ngài có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi ạ.
Giọng điệu Dương Khai dần mất kiên nhẫn. Từ lúc vào Trưởng Lão Điện đến giờ, biểu hiện của mấy trưởng lão này cũng đã khiến Dương Khai nhìn ra không ít vấn đề.
Họ muốn giáng đòn phủ đầu, áp bách hắn bằng khí thế, hẳn là để nói một vài chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, nếu không thì họ còn bày ra thế trận vĩ đại như vậy để làm gì?
Nếu là chuyện ảnh hưởng xấu đến lợi ích của hắn, cộng thêm những lời cảnh tỉnh vừa rồi của tam ca Dương Thiết vẫn còn văng vẳng bên tai, Dương Khai tự biết không cần phải khách khí gì cả.
- Nếu vậy, lão phu cũng không vòng vo với ngươi nữa.
Dương Trấn gật đầu, hai mắt sáng quắc ghim chặt vào Dương Khai, trầm giọng nói:
- Liên quan đến các huyết thị thủ hạ của ngươi, gia tộc đã ra vài quyết định.
- Huyết thị thủ hạ của đệ tử?
Dương Khai cau mày, thoáng có linh tính không lành, nhìn xoáy vào Dương Trấn không chút sợ sệt.
Bị hắn nhìn như vậy, Dương Trấn chợt bất giác nảy sinh ý nghĩ lảng tránh, sau cùng cũng nén xuống được, lão bình tĩnh gật đầu:
- Đúng vậy, theo lão phu được biết, hiện tại cao thủ Huyết Thị Đường tập trung dưới trướng ngươi đã có bảy vị rồi phải không?
- Vâng.
Dương Khai hít sâu một hơi.
Ảnh Cửu và Khúc Cao Nghĩa là hai người đi theo Dương Khai đầu tiên. Tiêu Thuận tự đầu quân sau khi lão bát Dương Tuyền bị loại. Bốn người Đồ Phong, Đường Vũ Tiên, La Hải, Nghiêm Lệnh Hành về phe Dương Khai sau trận hạ Dương Khángng và Dương Thận.
Tính cả trước và sau, Dương Khai đã có cả thảy bảy vị huyết thị, và đều có tu vi Thần Du Cảnh bát tầng.
- Nếu ngươi không có khả năng giải trừ cấm chế Phong Nguyên chú, cũng không có bản lĩnh giúp huyết thị bị trọng thương bình phục nhanh chóc, thì thôi vậy! Bảy người này ở cạnh ngươi, e là cũng không thể phát huy nổi sức công phá quá mạnh, nhưng ngươi lại có thể làm được việc người thường không thể.
Dương Trấn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi vài bước rồi dừng bước, ngoảnh lại nhìn Dương Khai:
- Nếu lão phu đoán không lầm, có phải hiện tại bảy vị huyết thị này ở phủ ngươi đã khôi phục đến mức mạnh nhất rồi không?
Suy đoán từ tình hình Ảnh Cửu và Đường Vũ Tiên, thì kết quả này đã quá rõ ràng rồi.
- Vâng.
Dương Khai khẽ gật đầu.
- Tiếp theo ngươi muốn làm thế nào thì lão phu cũng biết, không ngoài việc dùng bảy người này diệt gọn từng đối thủ còn lại với thế bất bại. Và trong quá trình đánh bại chúng, ngươi vẫn có thể thu phục các huyết thị hiện đang phục tùng chúng. Lão phu nói có sai không?
- Trường lão nói không hề sai, nếu không phải bị chư vị triệu hồi, thì đêm nay đệ tử sẽ hành động!
Dương Khai thản nhiên thừa nhận.
Dương Trấn khẽ khàng thở ra một hơi:
- Bảy vị huyết thị, ha ha, quả thật không ai có thể cản trở được, coi như ngươi đã tạo ra một kỳ tích, khiến mấy lão già bọn ta cũng khiếp đảm khôn nguôi! Bên cạnh Dương Uy, Dương Chiếu, Dương Ảnh tuy có không ít thế lực trợ thủ, nhưng huyết thị của chúng đã bị phế mất một người rồi. Ngươi chỉ cần kéo bảy người này tiến công một phen, ắt có thể thoải mái hạ được chúng, dễ dàng giành lấy thắng lợi sau cùng.
Lúc nói những lời này, dường như lão đã thấy được cảnh Dương Uy, Dương Chiếu vô lực phản kháng, hơn nữa, đó cũng là việc Dương Khai muốn làm!
- Nhưng...
Dương Trấn chợt chuyển ý, nghiêm túc nói:
- Việc này không khớp với ý nguyện ban đầu của đoạt đích chiến và của cả việc Dương gia điều động huyết thị tham chiến.
Dương Khai cười khẩy khì khì, sự đã đến nước này, hắn mà còn không biết lý do Trưởng Lão Điện cho triệu hồi mình thì mới đúng là đồ ngốc.
Nộ khí lan tràn trong lồng ngực, Dương Khai hít sâu một hơi, nhìn Dương Trấn đầy châm chọc:
- Đừng nói là chư vị trưởng lão muốn triệu hồi các huyết thị của đệ tử chứ?
Tuy đã phát giác ra thay đổi trong thái độ và ngữ khí của hắn, nhưng Dương Trấn cũng chẳng hề lưu tâm. Tuổi trẻ ai cũng huyết khí phương cương, nếu lúc này mà Dương Khai còn không tức giân, thì hắn cũng chẳng phải người trẻ tuổi rồi.
- Không sai, ngươi hiểu được là tốt rồi!
Dương Trấn thản nhiên gật đầu.
- Đệ tử không hiểu!
Sắc mặt Dương Khai xám xịt, thái độ cứng rắn vô cùng, hoàn toàn không quan tâm việc đối phương là trưởng lão Dương gia, thậm chí là trưởng bối của mình.
Dương Trấn nói:
- Như lão phu vừa nói, ngươi lãnh đạo bảy vị huyết thị tấn công những điệt nhi khác của Dương gia, điều này không phù hợp với ý nguyện ban đầu của đoạt đích chi chiến. Đoạt đích chiến là để so tài về cái gì, hẳn là ngươi phải rõ. Đó là để so tài về khả năng giao thiệp với bên ngoài và sức hút bản thân của các công tử đích hệ! Giao thiệp rộng, phẩm chất có sức hút, thì trợ lực sẽ càng nhiều. Vì cái mà các ngươi tranh đoạt là quyền thừa kế vị trí gia chủ tiếp theo, tương lai sẽ trở thành chủ nhân Dương gia, không giành được sự ủng hộ từ đại đa số thế lực, thì làm sao gánh vác nổi vị trí này? Ngươi chỉ dựa vào các huyết thị vốn thuộc về Dương gia để giành chiến thắng, như vậy căn bản không chứng minh được gì cả. l-character:line-break'>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.