🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên người xuất thân từ Dược Vương Cốc, tất cả đều là như vậy, một đám thoạt nhìn trong ánh mắt không có ai, kiêu căng tới cực điểm, bốn vị công tử cũng không thèm để ý, ngược lại vẻ mặt mỗi người đều ôn hoà, tự xưng là vãn bối.
- Tần sư huynh!
Đổng Khinh Yên vẻ mặt buồn bực,
- Ta đều nói các ngươi hẳn là cải trang cách ăn mặc một chút rồi vào thành, ngươi cố tình không nghe, hiện tại tốt lắm, bị người vây ở trong này như con khỉ bị xem diễn trò, chúng ta làm sao bây giờ?
- Vô phương.
Tần Trạch chẳng hề để ý khoát tay,
- Đệ tử Dược Vương Cốc ta, không người nào dám công kích, đợi ta đuổi bọn chúng đi là được.
Nói xong, vẻ mặt lạnh lùng quét về phía bốn phía, âm thanh lạnh lùng nói:
- Bốn vị công tử, vây đám người Tần mỗ ở chỗ này, chẳng lẽ lại là muốn khai chiến cùng Dược Vương Cốc ta?
Không nói lời gì, đỉnh đầu chụp cho cái mũ lớn, vô luận là Dương gia đệ tử nào cũng giật nảy mình, đều là nhất tề khoát tay nói:
- Không dám không dám, Tần tiền bối nghiêm trọng quá.
Tần Trạch hừ lạnh:
- Trước có Thương Vân Tà Địa quy mô xâm chiếm Dược Vương Cốc ta, đốt mấy ngọn núi của ta, giết đệ tử trong cốc của ta, hiện tại Dương gia đệ tử các ngươi cũng không lấy chúng ta làm chuyện quan trọng rồi, tốt, tốt, Dương gia quả nhiên bên trong đều là thứ nhất, có can đảm.
Bốn người đều rụt cổ một cái, không dám trả lời.
- Đừng nói là bốn tiểu bối các ngươi, ngay cả Dương Ứng Hào nhìn thấy Tần mỗ, cũng không dám có chút bất kính!
Giọng điệu Tần Trạch cứng rắn, mạnh mẽ, thái độ ác liệt, không chịu buông tha.
Bọn người Dương Kháng ngay cả là bị nói một lời buồn bực, cũng không dám biểu lộ mảy may trên mặt, tất cả đều nặn ra ra dáng vẻ tươi cười, trên miệng nhận lỗi không thôi.
Bốn đệ tử Dương gia tuy chặn đường một nhóm người này của Dược Vương Cốc tại đây, nhưng cũng là nghĩ kéo bọn họ vào trong trận doanh của mình vì chính mình dốc sức luyện đan, nào dám cóchỗ nào đắc tội?
Cho nên ở thái độ trên là nhất nhất cung kính, tùy ý để Tần Trạch châm chọc khiêu khích, bọn họ cũng là không dám trả lời.
Không nói lại, cũng không nhượng bộ, mặt ngậm mỉm cười ngăn ở bốn phía, rõ ràng không nghĩ có thái độ thả người.
Dương Chiếu đợi Tần Trạch phát tiết xong, mới mỉm cười. Cung kính nói:
- Tần tiền bối, ở xa tới là khách, nếu không phải vội đi. Không ngại đi tới quý phủ của ta ngồi một chút?
Vừa nghe hắn nói như vậy, Dương Chiếu cùng Dương Thận Dương Ảnh cũng vội vàng phát ra lời mời bằng chân thành ngữ khí cùng tư thái khiêm tốn nhất, ào ào tỏ vẻ muốn một nhóm người Tần Trạch này đến quý phủ của mình nghỉ chân một chút, uống chút trà nước.
Tần Trạch hừ lạnh nói:
- Không cần, vô công bất thụ lộc, các ngươi tránh ra, chúng ta phải tiếp tục đi rồi.
Bọn người Dương Chiếu giống như bị đinh ngay tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, trên mặt một mảnh rối rắm. Người của Dược Vương Cốc, so với cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong bình thường còn khó ứng phó hơn, không thể chiến đấu cùng bọn họ, chỉ dựa vào múa mép khua môi rất khó nói động đến bọn họ.
Càng làm cho Dương Chiếu để ý, là một nhóm người này tại sao lại xuất hiện ở Chiến Thành. Dược Vương Cốc chưa từng tham gia đoạt đích chi chiến. Hiện tại đột nhiên có hơn ba mươi người xuất hiện ở nơi đây, trong đó chứa thâm ý không phải là người không sâu sắc nghĩ được.
Có biện pháp nào có thể gây hứng thú cho bọn hắn thì tốt rồi, cứ như vậy, không cần chính mình nói lời mời, bọn hắn chỉ sợ đều sẽ chủ động đi tới.
Nhưng có cái gì có thể gây hứng thú cho bọn hắn đây?
Nghĩ một lát, Dương Chiếu hai mắt tỏa sáng, cất giọng nói:
- Tần tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn thỉnh giáo, không biết tiền bối có thuận tiện hay không?
Tần Trạch trong lòng căm tức, trên mặt cũng tức giận, hừ hừ nói:
- Bị các ngươi chắn ở trong này tiến thoái không được. Ngươi nói xem bên ta liền có thuận tiện không?
Dương Chiếu biết rõ trong lòng của hắn khó chịu, thật cũng không tiếp tục đâm chọc hắn, ngược lại tiếp tục nói:
- Vãn bối mấy năm này bên ngoài lịch lãm, có một lần sơ ý đi vào thâm sơn, thời điểm ban đêm nghỉ tạm, chợt nghe có thanh âm hài nhi thút thít nỉ non truyền đến. Tò mò liền đi điều tra, phát hiện ra một cây thiên địa linh vật rất kỳ lạ, đó là có một đóa hoa khuôn mặt hài nhi, phóng ra hào quang bảy màu….
Tần Trạch vốn sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng vừa nghe Dương Chiếu nói điều này, không khỏi trên mặt tuôn ra một tia kích động, đôi mắt trông mong hướng hắn xem xét, dường như cũng bất chấp tức giận.
- Sau đó thì sao?
Tần Trạch vội vàng truy vấn, muốn biết đóa hoa bảy màu kia kết cục cuối cùng như thế nào.
Thấy Dương Chiếu thành công dùng đề tài linh dược hấp dẫn hứng thú của Tần Trạch, mấy Dương gia đệ tử khác không khỏi ảo não không ngừng, thầm hận nhị ca đầu óc mau lẹ, biết đối phó với người của Dược Vương Cốc không thể dùng sức mạnh, nói mấy lời này đúng là hợp ý, một đám cũng là vội vàng suy nghĩ, nhớ lại xem phía mình mấy năm nay có chiếm được một ít thiên tài địa bảo nào hay không.
- Một cây thiên địa linh vật kia cũng đã sinh ra thần trí, vãn bối muốn đưa tay ra hái, nhưng không ngờ nó lại có thể chạy trốn.
- Ngu ngốc!
Tần Trạch mắng một câu.
Dương chiếu không chút nào buồn bực, ngược lại nở nụ cười, tiếp tục nói:
- Vâng, vãn bối ngu độn, lúc ấy không suy xét nhiều lắm, cũng làm cho nó chạy đi.
- Vậy kết quả cuối cùng như thế nào, ngươicó hái được một gốc cây linh dược kia không?
Dương Chiếu cười gật đầu:
- May mắn tốc độ vãn bối rất nhanh, lúc này mới đuổi đến nó, hoàn toàn hái nó xuống. Sau khi trở lại tông môn, nhiều lần tìm hiểu, thế mới biết đó là một gốc cây Huyền cấp thượng phẩm Thất Thải Quỷ Anh Hoa, vãn bối nghe theo một vị Luyện Đan Sư đề nghị, dùng trận pháp giam cầm Thất Thải Quỷ Anh Hoa, nuôi dưỡng ở trong một phiến cát đá, trước đây thì hoàn hảo tốt, nhưng vài ngày trước gặp nó dường như có chút dấu hiệu héo rũ, cũng không biết xảy ra vấn đề gì.
- Ngu ngốc, mười phần ngu ngốc!
Tần Trạch nổi trận lôi đình, dường như lão bà của mình bị người cấp cái kia giống nhau, vẻ mặt vẻ phẫn nộ,
- Ai nói cho ngươi biết Thất Thải Quỷ Anh Hoa phải nuôi ở trong cát đá?
- Kính xin tiền bối chỉ điểm.
Dương chiếu vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo.
Tần Trạch bình ổn dưới lửa giận, mới lộ ra vẻ mặt co rút kịch liệt, thuận miệng nói:
- Thất Thải Quỷ Anh Hoa, trời sinh có thể phát ra cùng loại với tiếng khóc trẻ con, thanh âm này nếu để cho người luyện võ quanh năm suốt tháng nghe tiếp, thần thức tăng trưởng cũng là có chỗ tốt. Hơn nữa gốc linh dược này có thể luyện chế thành huyền đan tẩm bổ thần thức.
- Tiền bối nói đúng, tuy nhiên gốc linh dược này cấp bậc rất cao, trong thiên hạ ngoại trừ Tiêu đại sư ra, chỉ sợ không ai dám luyện chế, cho nên vãn bối liền vẫn dưỡng nó.
Dương Chiếu ngưng trọng gật đầu.
- Ai nói ngoại trừ đại sư liền không ai có thể luyện?
Tần Trạch tuy rằng lộ làm ra một vẻ mặt ngươi không có kiến thức, thật cũng không nhiều lời, chỉ nói:
- Tuy nhiên gốc linh dược này thiên tính thích hàn, nuôi dưỡng ở trong cát đá, cho nó cung ứng năng lượng, trong khoảng thời gian ngắn còn không thành vấn đề, nhưng sau một thời gian, dược lực trôi qua, tự nhiên sẽ có dấu hiệu héo rũ, Dương gia ngươi có tài lực hùng hậu, kiếm chút băng tinh sung mãn linh khí đến hẳn là không vấn đề gì? Tên Luyện Đan Sư đề nghị cho ngươi kia quả thực chính là kẻ ngu ngốc, vũ nhục danh hiệu Luyện Đan Sư này!
- Thì ra là thế, vãn bối thụ giáo!
Dương chiếu bừng tỉnh đại ngộ.
Tần Trạch gật gật đầu, vẻ mặt kiêu căng nói:
- Hiện tại biết còn không muộn, nếu như qua tiếp nửa năm, một gốc cây linh dược kia chỉ sợ liền không giá trị gì.
- Đúng đúng, Tần tiền bối nói rất đúng, vãn bối lần này trở về lập tức sẽ xử lý dựa theo lời tiền bối nói.
Nói xong, thần sắc lại là nghiêm, nói:
- Tuy nhiên vãn bối người kém tay đần, tiền bối nếu như thuận tiện...
Tần Trạch cười lạnh một tiếng:
- Không đi, cho dù ngươi nói ba hoa chích choè, Tần mỗ cũng sẽ không đi.
Dương Chiếu ngạc nhiên, vạn lần không nghĩ tới Tần Trạch cự tuyệt dứt khoát như vậy, không nên a, lúc bình thường bọn Luyện Đan Sư này vừa nghe đến tài liệu luyện đan Huyền cấp thượng phẩm, không phải là hai mắt tỏa ánh sáng theo sát mình, nói cái gì cũng muốn thấy sao.
Như thế nào lần này có chút không giống?
Thấy Tần Trạch cự tuyệt Dương Chiếu, mấy Dương gia đệ tử khác đều âm thầm khoái ý, chợt chân mày cau lại, Tần Trạch lần này cứng mềm không ăn, làm cho bọn họ cảm thấy có phần khó giải quyết.
Chính vào lúc bất đắc dĩ, lại có một nhóm nhân mã đuổi tới.
Mi mắt bốn huynh đệ không khỏi co rụt lại, bởi vì người tới lại là Dương Uy.
Từ lúc đoạt đích chi chiến bắt đầu đến hiện tại, Dương Uy vẫn không có bất kỳ động tác gì, lại không nghĩ hôm nay người Dược Vương Cốc hiện thân Chiến Thành, làm hắn kinh động đến.
Đối với người đại ca này, chúng huynh đệ đều có chút kính sợ, một bên âm thầm cảnh giác một bên thả lỏng Dương Uy cất bước mà đến.
- Dương Uy ra mắt tiền bối.
Đi tới trước mặt đám người Tần Trạch, Dương Uy thần sắc lãnh đạm địa nói một tiếng.
- Ân.
Tần Trạch thản nhiên gật đầu, thái độ cũng là ôn hoà.
- Vãn bối có một chuyện muốn nhờ, không biết tiền bối có đáp ứng hay không.
Tần Trạch cau mày, liếc mắt một cái cao thấp đánh giá hắn, thản nhiên nói:
- Chỉ cần đừng bảo ta đi luyện đan giúp ngươi, những thứ khác cũng có thể nói nghe một chút.
Dương Uy gật gật đầu:
- Chính là muốn mời tiền bối và chư vị giúp ta luyện đan!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người âm thầm nghiêm nghị. Bọn họ lại tới đây chặn nhân mã Dược Vương Cốc, đều là ôm mục đích này đây, chỉ có điều mọi người ai cũng không dám nói, cho nhau quan sát, thi triển thủ đoạn, nhưng không nghĩ người cuối cùng tới Dương Uy không ngờ thẳng thắn như vậy.
Trong phút chốc, tất cả mọi người hơi khẩn trương lên, không biết Tần Trạch sẽ làm ra cái dạng quyết định gì.
Nếu Tần Trạch một lời đáp ứng xuống, bốn người bọn họ kia đúng là ngay cả tâm muốn chết đều đã có.
Khiến người ngoài ý chính là, Tần Trạch cũng không có tức giận, ngược lại cười dài nhìn Dương Uy:
- Dương gia lão đại, ân, tính tình này ta thích, nhưng bọn người Tần mỗ lần này tới Chiến Thành không phải giúp cho ngươi.
Dương Uy trên mặt cũng không có bao nhiêu vẻ ngoài ý muốn và mất mát, nghe vậy cũng chỉ là gật gật đầu, ôm quyền nói:
- Quấy rầy tiền bối rồi.
Nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, động tác rõ ràng, không có chút nào dây dưa.
Dương Chiếu cũng là từ trong câu nói vừa rồi kia của Tần Trạch nghe ra một ít ý tứ không giống bình thường, chần chờ nói:
- Tần tiền bối, các ngươi lần này tới Chiến Thành, là giúp ai hay sao?
- Ai cũng không giúp, chúng ta chẳng qua là đến học tập luyện đan chi đạo.
Tần Trạch hừ lạnh một tiếng, không muốn nhiều lời.
Dương Chiếu thần sắc kinh ngạc, học tập luyện đan chi đạo?
Người của Dược Vương Cốc còn muốn học tập luyện đan chi đạo với ai? Nhất là lời này lại là từ miệng Tần Trạch nói ra, phải biết rằng hắn đã là Luyện Đan Sư Huyền cấp số lượng không nhiều trong thiên hạ.
Lý do né tránh này quá gượng ép rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương Chiếu dần dần trầm trọng.
Dương gia đệ tử tham dự đoạt đích chi chiến, hiện tại đã có năm người hiện thân, lại không một người nói động được Tần Trạch, như vậy còn thừa lại hai.
Dương Tuyền là không thể nào rồi.
Chẳng lẽ...
Thần sắc Dương chiếu lập tức kinh hãi lên, ý nghĩ này vừa mới chuyển xong, xa xa liền truyền đến một tiếng hừ lạnh, chợt một số lượng lớn nhân mã bỗng nhiên bao ở trong một mảnh quang mang, hiện thân ở trong tầm mắt của mọi người.
Dương Khai dẫn đầu đi trước, như vào chỗ không người, lập tức đi hướng tới người của Dược Vương Cốc, phía sau hắn, Hoắc Tinh Thần mặt ẩn nét cười nhẹ đi theo, tay cầm quạt xếp, cùng Dương gia đệ tử ở đây nhất nhất chào hỏi, làm như mọi người đã rất quen thuộc nhau rồi​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.