Chạy một mạch đến Vân Ẩn Đinh hai người mới chậm lại, Dương Khai hồ nghi nhìn Đổng Khinh Yên vẻ mặt khó hiểu không biết sao nàng lại đỏ mặt.
- Tại sao vậy?
Dương Khai nhíu mày hỏi.
Đổng Khinh Yên giận dữ liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới hít sâu một hơi bất đắc dĩ giải thích:
- Biểu ca à, giữa Luyện Đan Sư với nhau nói so tài có nghĩa là mọi người lấy những dược liệu giống nhau sau đó luyện chế thành đan dược. Sau đó dựa vào số lượng và phẩm chất của đan dược cùng thời gian luyện chế để luận thắng thua. Không phải giống ngươi như vậy
Vừa nói vừa vẫy tay đầy hình tượng:
- Không phải như vậy
Dương Khai ngạc nhiên sắc mặt tự nhiên đỏ bừng ngượng ngùng nói:
- Bọn họ cũng không nói rõ ràng sao ta biết được.
Đổng Khinh Yên cười khổ:
- Đây là kiến thức phổ thông à. May mà ngươi ra tay không nặng, cũng không làm bọn họ bị thương, nếu thật là đánh bọn họ bị thương thì hậu quả sẽ nghiêm trọng rồi.
Nói xong dùng tay vỗ mạnh vào trán nói:
- Quả nhiên người luyện võ đều là một đám man đồ chi biết động chân động tay
Dương Khai cũng vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ không trách được ba người kia khi nghe mình đồng ý so tài còn có vẻ mặt hưng phấn, dường như căn bản không biết chữ chết viết như thế nào.
Hóa ra bọn họ cho là mình phải cùng bọn họ so đấu thuật luyện đan.
Trận đòn kia bị đánh thật oan uống à.
Tự giác đuối lý, trên đường trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/823016/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.