🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đi trong cánh rừng rậm rạp, ánh mắt Tử Mạch phức tạp chăm chú nhìn bóng lưng Dương Khai.
Mấy lần định nói gì đó nhưng lại thôi, vả lại cũng không biết nói gì.
Sự tình mịch im ắng bao quanh hai người, Dương Khai chạy vọt ở phía trước, thi thoảng dừng bước nhíu mày trầm tư, nhìn trước ngó sau rồi lại lập tức khởi hành.
Tử Mạch thì như cái đuôi bám sát theo sau Dương Khai, một bước không rời.
Một ngày sau đó Tử Mạch cuối cùng cũng không chịu nổi sự trầm mặc này rồi, nàng vẻ như hờn rỗi dừng lại tại chỗ.
Dương Khai thì cứ thế chạy đi mấy trăm trượng thì mới phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng quay lại thì chi thấy Tử Mạch đang đứng ở đó, khẽ nhếch cái cằm sáng bóng lạnh lùng nhìn Dương Khai.
- Ngươi làm gì vậy?
Dương Khai nhướn mày, vẻ mặt có chút không vui.
- Ta còn muốn hỏi ngươi đang làm gì nữa đấy.
Tử Mạch phập phồng bộ ngực, ném ra một câu ngang ngạnh, rồi giọng lại không khỏi dịu đi:
- Kỳ thực ngươi cũng không cần phải làm vậy.
- Làm vậy là làm thế nào?
Dương Khai vẻ nghi hoặc nhìn nàng.
- Là rời khỏi những người đó chứ sao, đi cùng bọn họ, ngươi không cần phải lo lắng vấn đề an toàn của mình, hiện giờ ở nơi dị địa này, ngoài ngươi, ta và đám người đó ra cũng chi còn lại hai cao thủ là sư huynh của ta và Võ Thừa Nghi mà thôi, với thực lực và nhân số bọn họ thì căn bản không phải sợ sư huynh ta và Võ Thừa Nghi, vì thế ngươi thật không sáng suốt khi tách khỏi bọn họ.
Dương Khai nhìn khắp nhìn người nàng, khóe miệng từ từ hiện ra một nụ cười khó
hiểu.
- Không phải ngươi cho rằng ta vì lo lắng cho tình cảnh của ngươi nên mới tách khỏi bọn họ đấy chứ?
Dương Khai cau mày nói.
Tử Mạch đỏ mặt, nhìn thẳng vào Dương Khai, hỏi vặn lại:
- Chẳng lẽ không phải sao?
- Ngươi cũng quá xem trọng bản thân rồi.
Dương Khai cười vẻ khinh miệt:
- Ngươi là võ giả của Thiên Lang, trước ngày hôm qua chúng ta vẫn là kẻ thù không cùng sống chết, cho dù ngươi có biểu hiện tốt thế nào đi nữa thì trong lòng vẫn có ý muốn lấy mạng ta, ngươi bất nhân, thì ta cũng bất nghĩa. Ta sao phải quản việc sống chết của ngươi.
Tử Mạch vô cùng tức giận, ngực phập phồng, rồi cắn răng nói:
- Từ sau khi bị ngươi khống chế ta có chỗ nào là không tốt? Ta biết người như ngươi hảo diện miệng cũng cứng, nhưng cũng không cần phải nói những lời vô tình như vậy chứ?
Lúc giết Tất Tu Minh hắn cũng vậy. Tuy căm tức Tất Tu Minh trước đó giễu cợt coi thường hắn nhưng ít nhiều cũng là vì mình mới lộ diện. Nhưng nam nhân này khăng khăng không thừa nhận, Tử Mạch thông minh lanh lợi, hắn nói gì đương nhiên là như thế, nàng cũng không đi vạch trần, khiến hắn phải mất mặt.
Nhưng lúc này hắn lại vẫn nói như vậy. Thể diện quan trọng như vậy sao?
- Chúng ta lúc trước có giao tinh gì sao?
Dương Khai ha hả cười, rồi bước lên trước đưa tay ôm lấy eo Tử Mạch, một tay không chút khách khí vuốt ve làn da mềm mại ở đó.
Tử Mạch vôi giơ hai tay đẩy lên ngực Dương Khai. Thân trên cong về phía sau, một cảm giác tê dại ở vòng eo truyền đến, khiến nàng không khỏi có chút ớn lạnh trong lòng, cau mày trách mắng:
- Ngươi làm gì vậy.
- Ngươi nói ta vô tình, vậy ta hữu tinh cho ngươi xem thôi.
Tay Dương Khai càng suồng sã hơn.
- Buông ta ra!
Vẻ mặt Tử Mạch lạnh như băng.
Dương Khai nhếch miệng cười. Rồi cũng không suồng sã nữa, mà tự nhiên buông
tay ra.
Tử Mạch vội lùi sau mấy bước, tách xa khỏi Dương Khai, vẻ mặt đầy cảnh giác và phòng bị.
- Ngươi nói không sai.
Dương Khai đột nhiên lại gật đầu,
- Ta tách khỏi bọn họ một phần nguyên nhân là vì lo cho hoàn cảnh của ngươi Tử Mạch lúc này đang tức giận thì đôi mắt không khỏi hiện ra chút cảm động.
- Dù nói thế nào thi ngươi cũng chịu sự khống chế của ta, cũng coi như là nô bộc của ta, ngươi mất mặt thì ta cũng không còn mặt mũi gì đúng không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Mạc lại chợt lạnh xuống.
Tên nam nhân trời đánh này! Tử Mạch tức giận thầm mắng, trong lòng không hết thầm hận.
- Tuy nhiênđây không phải là nguyên nhân chủ yếu! Dương Khai dựng ngón tay lên đung đưa.
- Nguyên nhân chủ yếu là gì?
Tử Mạch hít sâu một hơi rồi hỏi.
- Ta muốn đi tìm Võ Thừa Nghi!
Mặt Dương Khai hiện lên vẻ độc ác:
- Ta muốn giết chết hắn!
Võ Thừa Nghi phái sư đệ hắn đến lấy tính mạng Dương Khai, mà Dương Khai cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy. Oan có đầu, nợ có chủ, Võ Thừa Nghi phải trả giá cho việc làm của mình.
Hắn thân là cao đồ của Cừu Tinh kiếm phái, địa vị nhất định không thấp, một khi để hắn rời khỏi vùng dị địa này, ra đến bên ngoài thì muốn giết hắn cũng rất khó, vì thế Dương Khai muốn giải quyết hắn tại đây.
Không thể để tuột mất thời cơ, mất rồi sẽ không có được nữa.
Huống chi, trên người hắn nhất định là có bảo bối lưu viêm dịch, nên Dương Khai càng không thể bỏ qua hắn.
Lưu viêm dịch không có tác dụng gì với hắn nhưng lại rất hữu dụng với người khác. Chi là nếu cùng hành động với đám người kia, cho dù giết được Võ Thừa Nghi thì cũng không đủ chia rồi.
Dương Khai muốn độc chiếm!
- Gan ngươi cũng to thật, người mà có thể thoát mạng khỏi tay sư huynh ta thì thực lực nhất định không bình thường, ta không phủ nhận bản thân ngươi cũng rất mạnh, nhưng ngươi có cảm giác mình có thể thắng được tên Võ Thừa Nghi đó không?
Tử Mạch nhìn Dương Khai như nhìn một quái vật, vẻ mặt không thể tưởng tượng được, nghĩ bụng người này quả la cả gan làm loạn.
- Thắng được hay không thì đánh mới biết được.
Dương Khai hừ nhẹ một tiếng, nhìn Tử Mạch vẻ đầy thâm ý sâu sắc:
- Chẳng phải vẫn có ngươi trợ trận sao? Ngươi cho rằng ta đưa ngươi là để làm gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Mạch phát lạnh lên, dậm chân nói:
- Ngươi có thể đi chết rồi đấy!
Hóa ra hắn lại tính toán nhiều đến vậy! Thiệt thòi mình vừa rồi còn vì hắn cảm động
nữa.
- Ha ha!
Dương Khai lớn tiếng cười, đưa tay lên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Mạch, làm ra vẻ tâm đầu ý hợp:
- Đừng nói những lời vô tình như vậy mà, ở cùng ta thêm một thời gian nữa ngươi sẽ phát hiện rất nhiều ưu điểm của ta đấy, nói không chừng lại bị ta làm cho mê điên đảo nữa.
- Đúng là không biết xấu hổ!
Tử Mạch tức giận cười lại.
Câu nói của hắn có chút vô sỉ nhưng không thể phủ nhận, người này có nhiều điểm sáng mà nhiều nam tử đồng bối không có, những điếm sáng vô hình trang tỏ ra này vô
cùng hấp dẫn người khác, đặc biệt là nữ nhân!
Biết được ý nghĩ thực sự của chàng Tử Mạch cũng không tức giận nữa, ngược lại còn mỉm cười nói:
- Trên đường ngươi nhìn ngó khắp nơi, thì ra là đang tìm tung tích tên Võ Thừa Nghi đó, đã tìm được đầu mối gì chưa?
- Chưa.
Dương Khai lắc đầu:
- Cao thủ như hắn muốn ẩn giấu tung tích của mình thì cũng là việc đơn giản.
Ngập ngừng một chút Dương Khai tự tin cười:
- Nhưng chi cần hắn vẫn ở đây thì cuối cùng cũng sẽ tim được.
- Ta nghĩ ta có thể giúp ngươi!
Tử Mạch khẽ tiếng cười.
Dương Khai gật đầu:
- Ta cũng đang có ý đó!
Mấy ngày tiếp theo đó, Dương Khai cùng Tử Mạch vừa tim tung tích của Võ Thừa Nghi vừa lùng tìm yêu thú.
Hai tên Diêu Hà và Diêu Khe lúc đầu khống chế hơn trăm con yêu thú, sau đó ba bốn mươi con bị giết nhưng vẫn còn gần bảy mươi con, đây có lẽ là số yêu thú còn sống trong khu dị địa này.
Mấy ngày tiếp đó, thu hoạch không nhiều, Tử Mạch cũng chi dùng khống chế hồn
khống chế được bảy con yêu thú mà thôi. Những yêu thú bị khống chế này lại tứ tán phân khai, làm tăng thêm phạm vi và hiệu suất truy tim.
Mười mấy ngày qua đi, số lượng yêu thú bị Tử Mạch khống chế tăng đến mười năm con, ngày này cuối cùng Dương Khai cũng phát hiện được tung tích Võ Thừa Nghi.
Một con yêu thú phân tán ra ngoài phạm vi lùng tìm đã mất mạng, đến khi hai người Dương Khai và Tử Mạch đi xem thì rõ ràng phát hiện thấy xung quanh có dấu vết kiếm khí.
- Là Võ Thừa Nghi!
Dương Khai thần sắc chấn động, kiếm khí này người thường không thể thi triển ra được, mà chi có thể là đệ tử Cửu Tinh kiếm phái.
Hơn nữa ngã xuống đất chết này lại là con yêu thú bậc năm, có thể một kích lấy mạng nó thì thực lực của người thi triển kiếm khí này nhất định không thấp.
Tổng hợp tất cả đầu mối lại, Dương Khai gần như trong nháy mắt là có thể đoán được là do Võ Thừa Nghi đã hạ thủ.
Đuổi theo dấu chân ngựa để lại, nhưng nửa ngày sau lại để mất tung tích tên Võ Thừa Nghi.
Dương Khai chau mày, lần đầu tiên cảm thấy không tu luyện được thần thức lại phải chịu khoanh tay bó gối như vậy, muốn tim một người lại khó như vậy. Nếu như tu luyện được thần thức thì đã không phải vậy rồi, chi cần thần thức đủ mạnh thì lan ra về sau phạm vi hơn mười dặm là có thể thấy ngay.
Trong lúc Dương Khai đang ảo não thì Tử Mạch mặt đột nhiên biến sắc nhìn Dương Khai nói:
- Sư huynh ta ở gần đây!
Dương Khai quay đầu nhìn nàng:
- Xích Huyết sao?
-ừ.
Sắc mặt Tử Mạch nhìn rất khó coi
- Huynh ấy có một con lục giai yêu thú, kết hợp với thực lực của mình thì ở đây không ai là địch thủ của huynh ấy.
- Hắn cũng ở đây saolẽ nào là đuổi theo Võ Thừa Nghi đến.
Tâm tư Dương Khai cấp chuyển, lúc đầu bốn người của Thiên Lang Sâm La điện
dùng đại quân yêu thú tấn công những võ giả của Đại Hán, ngoại trừ Võ Thừa Nghi dựa vào sức lực của mình chạy thoát được thì những người khác đều bị bắt hết, sau đó Xích Huyết lại dẫn theo con lục giai yêu thú đuổi theo, mấy ngày này có lẽ là hắn vẫn luôn truy giết Võ Thừa Nghi.
Mà việc mà Dương Khai đang làm cũng chính là việc này, hai người cùng chung mục tiêu, gặp phải nhau thì không có gì là kỳ lạ rồi.
- Không kịp nữa rồi!
Tử Mạch hoa dung thất sắc, quay đầu nhìn về một bên rồi lập tức khẽ tiếng dặn dò:
- Lát nữa ngươi đừng nói gì cả, để ta chu toàn với huynh ấy, nếu như để huynh ấy biết quan hệ giữa chúng ta thì huynh ấy nhất định không tha cho ngươi đâu.
Dương Khai vẻ kinh ngạc nhìn nàng.
Tử Mạch hừ lạnh:
- Ta là tự bảo vệ mình thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết thì cũng chi là một ý niệm trong đầu mà thôi. Vì thế ta không thể để ngươi xảy ra chuyện, tránh khỏi khi ngươi chó cùng rứt giậu kéo ta cùng chịu tội.
- Ha ha.
Dương Khai khẽ cười, ngoảnh đầu nhìn theo hướng của nàng.
Chi nhìn thấy một con yêu thú thần tuấn uy mãnh chạy ra từ chỗ rừng cây kia, con yêu thú này vừa giống sói lại cũng như hổ, thân hình mạnh mẽ, tứ chi cường kính hữu lực, hung khí đằng đằng, than dài đến ngoài ba trượng, mặc dù cách phải mấy chục trượng nhưng con yêu thú này cũng mang đến cho Dương Khai cảm giác bị áp bách!
Lục giai yêu thú! Lục giai yêu thú danh phó kỳ thực!
Khi nó vọt đến những con yêu thú bên cạnh Tử Mạch đều lần lượt phủ phục xuống, nhu thuận như chuột thấy mèo vậy.
Ngồi thẳng trên lưng con yêu thú là một nam nhân trẻ, thân khoác trường bào màu tím, tuổi khoảng trừng hai năm, hai sáu, song mi như kiếm, tà phi nhập tấn, hai con mắt long lanh hữu thần, thần sắc lãnh khốc.
Đó chính là Xích Huyết! Có chí khí hoàn toàn bất đồng với Võ Thừa Nghi, so sánh thì thấy Võ Thừa Nghi trầm tình hơn, còn Xích Huyết thì tỏ ra càng bá đạo, nhưng bất luận là ai thì cũng đều cho người ta cảm giác kiêu cuồng.
Đều là thiên chi kiều từ, có tư cách kiêu cuồng!
Hắn nhìn Tử Mạch, tùy ý ngồi trên lục giai yêu thú lững thững đến, mắt cũng không
thèm nhìn Dương Khai.
Lục giai yêu thú dừng lại ở bên ngoài hơn chục trượng.
- Sư huynh!
Tử Mạch tiến lên hành lễ, lục giai yêu thú đó khẽ gầm một tiếng, đầy ý uy hiếp.
Sự phản ứng của con yêu thú khiến Tử Mạch tâm trung nhất đột, nàng lại nhìn sư huynh, nhưng chi thấy sư huynh đang nhìn mình với một ánh mắt lạnh băng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.