🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sóng biển từng trận, sóng cả cuồn cuồn, chiếc thuyền lớn phá tan mặt biển rồi vững chãi chạy đi.
Tiếng kêu khóc gào thét của hơn ba mươi người bị bắt cũng dần ngừng lại, bởi vì cho dù họ có khóc khản cổ họng thì những võ giả của Vân Hà tông cũng không để ý tới họ, ngược lại có khi còn bị ăn một trận đánh.
Những võ giả này ra tay cũng rất có chừng mực, chỉ đánh khiến cho những người đó đau đến khóc cha khóc mẹ, đau không chịu nổi chứ không hề động đến xương cốt họ.
Dương Khai ngồi ở một góc trên boong thuyền, mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ ở đó, không ai trói buộc sự tự do của hắn, không hô không gọi, cũng không khiến ai phải chú ý.
Thuyền đã chạy được một canh giờ, cách Hải Thành xa chừng trăm dặm.
Dương Khai vẫn luôn lặng lẽ theo dõi động tĩnh của cao thủ Chân Nguyên cảnh trên thuyền đó, hắn tự hỏi nếu bây giờ nhảy xuống thuyền chạy chốn thì liệu có bao nhiên phần trăm sống sót.
Với thực lực Khí Động cảnh của mình thì cũng không phải lo lắng bị chết đuối, thể lực cũng đã đủ, Dương Khai chỉ sợ cao thủ Chân Nguyên cảnh đó bay xuống thuyền đuổi theo mình.
Trong lúc hắn đang buồn rầu và do dự, một lão ngư dân bị bắt đến nhân lúc không ai canh phòng, tranh trước Dương Khai một bước mà nhảy xuống thuyền.
Phụp một tiếng, hơn ba mươi người bị bắt đó ai nấy đều bị kích động, họ cùng nhau vọt tới cạnh mạn thuyền muốn theo lão ngư dân nhảy thuyền chạy chốn.
Nhưng những võ giả đó của Vân Hà tông lại không hề ngăn chặn mà chỉ cười nhạt nhìn họ.
Dương Khai cảm thấy có chút không đúng lắm, bọn họ hao phí nhiều tâm lực mới bắt được đám người thường này, không có lý do gì mà lại dễ dàng thả bọn họ đi như vậy.
Bỗng nhiên một tiếng kêu khóc thảm thiết từ bên dưới truyền đến, nghe thấy mà khiến người ta sởn cả gai ốc, đó chính là tiếng lão ngư dân vừa nhảy xuống thuyền đó. Nghe thấy âm thanh đó thì đám người vừa xông đến cạnh mạn thuyền đó vội dừng chân, mắt trợn trừng nhìn về phía mặt biển.
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?
- Phía dưới đó có quái vật!
- Dưới thuyền có quái vật ăn thịt người!
Những người thường đó sợ hãi gào thét, tất cả đều đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có dũng khí nhảy xuống đó.
Một kẻ võgiả trên thuyền của Vân Hà tông cười nhạt một tiếng rồi nhìn đám người nói:
- Muốn biết phía dưới có gì sao?
Không đợi những người đó trả lời hắn liền đưa tay lấy ra một ngọn đuốc rồi ném xuống biển.
Nhân lúc ánh sáng ngắn ngủi đó không ít người nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Trên mặt biển là một bãi máu, lão ngư dân trước đó lúc này đã chia làm nhiều mảnh, dưới biển ẩn hiện có mấy con thú cá dữ tợn đáng sợ đang xuyên qua nhảy lên theo chiếc thuyền. Từng miếng từng miếng cắn xé thi thể lão ngư dân.
- Đây chính là kết cục của việc nhảy xuống thuyền!
Tên võ giả của Vân Hà tông đó lạnh lùng cười ha hả.
Không ít người ở đó đều phải nôn mửa, họ đều là những người bình thường, nào đã nhìn thấy cảnh tượng máu tanh ghê sợ đến như vậy?
Dương Khai trong lòng nghiêm nghị, biết mình không thể thực hiện ý định nhảy thuyền chạy trốn đó được, đi bên thuyền này nhất định là có yêu thú ở biển, và có lẽ là do Vân Hà đảo tự nuôi.
Trong nước, những yêu thú này là vua, một võ giả Khí Động cảnh như mình gặp phải bọn chúng thì hoàn toàn không có khả năng sống sót.
- Tất cả nghe rõ cho ta!
Tên võ giả của Vân Hà tông này hét lớn một tiếng, hai mắt hắn như điện, đảo nhìn đám người.
- Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn ở trên thuyền, đợi một hai giờ nữa là đến Vân Hà đảo, chớ có cho rằng bắt các người là phạm tội, đây là cơ hội Vân Hà tông ta dành cho các người! đến Vân Hà đảo rồi sẽ có không hết cao lương mỹ vị cho các người ăn và tơ lụa cho các người mặc, chỉ cần các người trải qua được thử thách của Vân Hà tông ta thì sẽ được thu nạp làm đệ tử, và từ giờ trở đi cũng trở thành những võ giả muốn trăng được trăng muốn sao được sao.
Đám người đều im bặt như thóc, rõ ràng là không thể nào tin được lời hắn nói.
Tên võ giả của Vân Hà tông này cũng không dài dòng, hắn chỉ lên tiếng uy hiếp một lần rồi cũng thôi.
Nhưng trải qua việc vừa rồi khiến bọn họ lúc này cũng không dám nói gì, cang không dám có ý nghĩ chạy trốn. Dưới thuyền có quái vật ăn thịt người. Họ đâu còn dũng khí gì nữa?
Chiếc thuyền lại tiếp tục đi.
Lại qua khoảng hơn một giờ sau đó Dương Khai liền nghe thấy tiếng người nói:
- Đến nhà rồi.
- Ái dà, mệt chết đi được, mỗi tháng đều phải đi một lần thế này, ngươi nói những người này sao lại đoản mệnh đến vậy?
- Người thường mà, cho dù có điều lý tốt đến mấy thì cũng không chống đỡ được bao lâu, xuỵt, đừng nói nữa, để họ nghe thấy lại hoảng loạn lên bây giờ.
Dương Khai mở to mắt nhìn về phía trước, nhưng chỉ nhìn thấy hiện lên trước mắt đường nét của một hòn đảo, hòn đảo này không nhỏ, Dương Khai ước chừng nó phải to bằng bốn bằng năm Hải thành, chỉ là hòn đảo này khiến hắn cảm thấy rất kỳ lạ, lúc này thị lực của hắn không được như thường, nhìn thì thấy nửa bên trái và nửa bên phải của hòn đảo không giống nhau lắm, bán đảo bên phải dường như bị một lớp sương mù che lấp, khiến người ta nhìn không rõ, cũng không biết là có gì huyền bí.
Chiếc thuyền đi về hướng bán đảo bên trái.
Qua một hồi lâu thì chiếc thuyền từ từ giảm tốc độ, và cuối cùng cũng cập bờ.
Có đệ tử của Vân Hà tông từ trên boong thuyền quăng thang dây xuống , rồi hô gọi đám người dân thường đang run lẩy bẩy đó:
- Tất cả xuống thuyền đi!
Hơn ba mươi người đó mặc dù sợ hãi nhưng rồi cũng lần lượt nhảy xuống thuyền, lúc đặt chân lên đất liền nhiều người bắp chân mềm nhũn và ngã trên đất, họ thực sự vô cùng sợ những quái vật ăn thịt người kia.
Nhiều người ở đây đều là ngư dân, nhưng bắt cá nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp phải loại quái vật này.
- Hai người các ngươi hãy sắp xếp cho những người này.
Tên cao thủ Chân Nguyên cảnh duy nhất trên thuyền này nói với hai tên đệ tử.
- Vâng, sư thúc!
Hai người đó liền cung kính đáp lại, đó chính là hai người trước đó đã bắt Dương Khai.
- Đi thôi, đưa các người đi ăn ngon uống sướng.
Hai tên luyện võ của Vân Hà đảo này cũng không làm khó dễ đám người dân thường này, chúng xua họ đi về phía trước trông giống như xua dê vậy.
Dương Khai cố ý đi sau cùng, khuôn mặt tươi cười nói :
- Hai vị sư huynh, lúc nào chúng ta mới bái nhập tông môn vậy?
Một tên trong hai nhìn Dương Khai lạnh lùng cười ha hả:
- Ai là sư huynh của ngươi?
Tên kia tuy cũng bực mình nhưng vẫn mở miệng giải thích:
- Ngươi đừng vội, chẳng phải lúc trên thuyền ngươi cũng được nghe nói rồi sao? Chỉ cần các người có thể vượt qua thử thách của Vân Hà tông bọn ta thì đều có thể liệt vào môn đồ, bái nhập võ đạo tu luyện của tông môn.
- Vậy thử thách đó là gì?
Dương Khai hỏi tiếp.
- Thử thách à, khà khà, rất đơn giản, chỉ là muốn ngươi đi hái một vài thứ mà thôi. Đừng hỏi nhiều nữa, đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Tên đó nhìn Dương Khai có vẻ dễ bị lừa gạt thì vừa nói vừa vỗ vai hắn nói:
- Chỉ cần ngươi đủ thông minh thì chúng ta sẽ có cơ hội trở thành huynh đệ. Các người mới đến Vân Hà đảo nên không cần lo gì hết, hàng ngày đều có cao lương mỹ vị cho các ngươi, đợi đến lúc thử thách ắt sẽ có người đến thông báo cho các ngươi.
- Ờ.
Dương Khai không thăm dò được thêm tin tức gì nên đành bỏ qua.
Tuy nhiên Vân Hà đảo đúng là một nơi tốt để tu luyện. Ở đây năng lượng thiên địa nồng đậm, mạnh hơn rất nhiều so với ở Lăng Tiêu các, chẳng trách các tông môn trên bờ biển đều thích khai tông lập phái trên đảo, chiếm cứ hải đảo để tu luyện. Vốn dĩ đây chính là ưu thế.
Hơn nữa trên nhiều hòn đảo còn có thiên tài địa bảo đặc biệt, đó là những thứ mà ở đất liền không thể thấy được.
Có lẽ do bị cuốn hút bởi cảnh non xanh nước biếc củaVân Hà đảo nên những người bị bắt đến này cũng dần ổn định lại tâm trạng, họ vừa đi vừa chỉ chỉ trỏ trỏ phong cảnh xung quanh.
Một tên trong hai đệ tử của Vân Hà đảo mở miệng nhắc nhở:
- Không được chạy lung tung trên đảo đấy, ở đây cũng có quái vật ăn thịt người, nếu như chạy lung tung thì sẽ có kết cục chết không còn hài cốt.
Nói đến yêu thú với những người dân thường này vẫn chưa có gì gọi là uy hiếp, nhưng nói đến quái vật ăn thịt người thì tuyệt đối đã đủ để dọa người ta rồi.
Quả nhiên. Vừa nghe nói vậy thì nhiều người đều im thin thít, lúc này bọ họ đang nghĩ đến kết cục của lão ngư dân nhảy xuống thuyền đó.
Thuận theo con đường trên đảo, bọn họ phải đi khoảng một canh giờ mới đến nơi.
Trước mặt có một đệ tử khác của Vân Hà tông đến đón, hắn đưa hơn ba mươi người này đến một viện lớn, sau đó khẽ cười nói:
- Hai vị sư huynh vất vả rồi, hôm nay thu hoạch quả không tồi.
- Cũng tạm được, tìm được nhiều hơn lần trước mấy người, những người này giao cho sư đệ vậy.
- Sư huynh yên tâm.
Mấy người nói vài lời rồi hai tên võ giả của Vân Hà tông đó liền rời đi.
Đợi bọn họ rời đi thì tên võ giả của Vân Hà tông phụ trách tiếp ứng đó mới vẫy tay nói:
- Các người theo ta!
Đi vào trong viện Dương Khai liền quan sát xung quanh, hắn phát hiện bốn bên đều là tường bao, chiếm khoảng chừng vài dặm đất. Bên trong đó chia thành từng căn phòng nhỏ một, nhìn thì chỉ có thể cho một người ở.
Hơn ba mươi người đó đều được sắp xếp vào trong những căn phòng nhỏ đó, Dương Khai cũng một mình một phòng.
Bài trí trong phòng không được coi là xa xỉ, nhưng ít nhất cũng không tồi, có giường có chăn đệm xếp chồng ngăn nắp.
- Từ nay trở đi các người sẽ sống ở đây. Không cần quản gì cả, cũng không cần làm gì cả, mỗi ngày ba bữa sẽ có người mang đến cho các người, nhiệm vụ duy nhất của các người hiện giờ là ăn no ngủ kĩ, an dưỡng tốt và đợi Vân Hà tông chúng ta mang đến thử thách cho các người!
Tên võ giả của Vân Hà tông đó dặn dò.
Nghe hắn nói vậy thì bất giác Dương Khai nghĩ đến hai chữ nuôi heo.
Hắn không tin Vân Hà tông bắt những người dân thường đến là để họ hưởng phúc, nuôi heo cũng vậy, ăn no ngủ kĩ, dưỡng cho đủ mập, đợi đến ngày lễ tết thì sẽ một dao mổ giết.
Vân Hà tông rốt cuộc là muốn làm gì? Dương Khai thật sự có chút mơ hồ.
Nhưng hiện giờ Dương Khai cũng không có cách gì để trốn thoát, đây dù sao cũng là tông môn của người ta, lại còn là một cô đảo nữa, trừ phi tự mình có thể an toàn làm được một con thuyền, và phải là con thuyền lớn có thể ngăn cản sự tấn công của yêu thú!
Đã đến rồi thì hãy yên tâm ở đây! Dương Khai bỏ gánh nặng trong lòng xuống, khoanh chân ngồi trên giường và bắt đầu tu luyện.
Ngày hôm sau, quả có người mang cao lương mỹ vị đến, những món ăn đẹp đẽ đủ món đó vừa nhìn đã biết là được chuyên tâm làm ra, bên trong còn có thoang thoảng mùi hương thuốc, có lẽ đều là món ăn từ thuốc.
Dương Khai không ăn ngay mà đợi mãi sau đó, khi thấy những người khác ăn xong mà không sao thì mới dám động đũa.
Ăn xong một bữa cơm những người đó đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, Dương Khai cũng vậy, những dược vật trong thức ăn tuy không nhiều nhưng đều là thứ có tác dụng cường thân kiện thể, có lợi cho trợ khí hoạt huyết, nếu dùng lâu thì ngay cả người thường cũng có thể sống lâu trăm tuổi.
Những mấy ngày đều như vậy. Những người bị bắt đến đó lúc này hoàn toàn không còn oán giận, mà đã hoàn toàn tin tưởng lời đệ tử Vân Hà tông đã nói, đưa họ đến chính là để họ hưởng phúc.
Những người này đều là những người nghèo khổ, mấy khi được đãi ngộ như vậy? Bữa nào cũng là sơn hào hải vị, ai nấy đều vui quên đường về.
Tuy nhiên ngoài những bữa ăn từ thuốc dược này nhưng người bị bắt đến hàng ngày đều phải uống một loại thảo dịch, loại dịch này rất đắng, và cũng là có lợi cho cơ thể chứ không hề có hại. Ngày này qua ngày khác những người nghèo khổ đó ai nấy đều trở nên cường tráng.
Tâm trạng vui sướng, không phải lo cái ăn, bọn họ cảm thấy nơi đây chính là thiên đường.
Hơn nữa mọi hành vi cử động của mình cũng không quá bị hạn chế, ngoại trừ không thể rời khỏi đại viện đó ra thì muốn đi đâu cũng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.