Công lực quả nhiên không cao!
Sắc mặt Tả An lập tứcbình tĩnh trở lại, chỉ với sức của hắn cũng có thể ngăn cản bức tượng bên phải lại.
Dương Khai và Đỗ Ức Sương dẫn bức tượng kia chạy ra khỏi trăm trượng, sau đó quay sang nhìn nhaurồi vội vã dừng bước, quay lại nhìn tượng đá.
Đỗ tiểu muội cũng không biết dùng võ kỹ gì, hai cánh tay phất phới, lòng bàn tay sáng lấp lánh, đánh xuống người tên tượng đá khiến nó lảo đảo, đá vụn bay ra.
Tượng đá hiển nhiên không biết đau đớn, dù đã thảm hại như vậy nhưng vẫn hung hãn đánh trả.
Đỗ Ức Sương vội nhảy ra, Dương Khai thừa cơ tiến tới, trong tiếng quyền chưởng lao vút, “ban” thêm cho bức tượng vài vết thương.
Lúc này, Lam Sơ Điệp và Nhiếp Vịnh cũng đã đuổi đến. Lam Sơ Điệp không nói năng gì, liền gia nhập vào trận đánh, còn tên Nhiếp Vịnh lại hằm hằm nhìn Dương Khai, như đang trách hắn lúc nãy đã dẫn tượng đá về phía y.
Không thể không thừa nhận, Lam Sơ Điệp đúng là có năng lực quan sát, chỉ dựa vào một lần tấn công của Dương Khai và Đỗ Ức Sương, đã phán đoán ra điểm mạnh yếu của tượng đá.
Bức tượng này ra tay rất ghê gớm, dù gì cơ thể nó cũng làm bằng đá, một quyền tung ra cũng phải nặng đến mấy nghìn cân.
Nhưng nó lại không chịu đòn được lâu! Hơn nữa phản ứng cũng rất chậm, tuy là có chút tốc độc, nhưng không thể uy hiếp được bất kỳ một người nào đang ở đây.
Giữa vòng vây đánh, thân bức tượng nứt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/822867/chuong-128.html