Chương trước
Chương sau

Ngay từ lúc Văn Phi Trần đánh trúng Dương Khai chưởng đó thì đã chủ định kết cục thất bại của lão.
Dương Khai biết rõ muốn đánh chết một cao thủ như vậy trừ phi có thể hạn chế tự do của lão, nếu không chỉ dựa vào thực lực hiện giờ của mình và Hạ Ngưng Thường thì căn bản không có nhiều hi vọng.
Đến Long Huy cũng có bộ pháp tinh diệu như vậy thì một cao thủ Chân Nguyên cảnh như Văn Phi Trần chẳng lẽ lại không có? Một khi bị lão phát hiện không ổn mà trốn thoát ra thì đợi đến khi trời sáng mình và Hạ Ngưng Thường coi như xong đời.
Nhưng muốn chế ngự một cao thủ như vậy khó biết chừng nào? Cho dù hiện tại sức lực của lão đã bị phong ấn quá nửa thì đây cũng không phải việc dễ dàng đối với mình.
Vì vậy Dương Khai chỉ có thể lấy thân phạm hiểm! Dùng cơ thể mình chịu một đòn của lão, nắm bắt cơ hội lúc giây lát đó sắp lướt qua trói buộc chặt lão.
Đây là một nước cờ lớn, Dương Khai đã đưa cả mình vào đó, Văn Phi Trần sao có thể không trúng kế được?
Hai tay đã bị phế, Văn Phi Trần hiện giờ chỉ như một con nhím đã bị nhổ gai, không còn cách nào phát huy sức lực của mình.
Cùng với tiếng kêu thảm nhịp nhàng và tiếng xương gãy giòn vang, Văn Phi Trần trên tay Dương Khai lúc này như nếm trải khổ hình khốc liệt nhất thế gian.
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi tiếng kêu thảm của Văn Phi Trần yếu dần gần như không nghe thấy nữa, hơi thở cũng yếu đi, cả người như một bãi bùn lầy bại liệt trên đất.
Hạ Ngưng Thường đứng bên cạnh nhìn mà trong lòng vô cùng lo sợ, giống như lần đầu quen người sư đệ này.
Để ý hắn hơn hai năm nay nhưng Hạ Ngưng Thường đâu từng thấy hắn điên cuồng khát máu, hung hãn ngang ngược như vậy?
Ba luồng dương khí đen sì đột nhiên bay ra từ trong người Văn Phi Trần, cùng lúc đó năm luồng khí khác rải rác từ trong sơn cốc cũng bay ra và tiêu tan trong hư không.
- Sư đệ, lão ta đã chết rồi!
Hạ Ngưng Thường khẽ kéo Dương Khai.
Ống khóa âm khí bay ra đồng nghĩa với việc Văn Phi Trần đã không còn chút sức sống nữa!
- Chết rồi sao?
Dương Khai thở hổn hển, lúc này mới từ từ đứng thẳng người lại.
- Sư đệ không sao chứ?
Hạ Ngưng Thường giọng nghẹn ngào, nàng phát hiện người sự đệ này có chút không bình thường, trên người đầy tà khí, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Dương Khai biết điều nàng đang lo lắng nên nhếch mép cười thê thảm:
- Đừng lo, đây là một môn võ công của đệ, chỉ là nhìn có vẻ khiến người ta phải sợ hãi.
Đôi mắt Hạ Ngưng Thường đỏ ửng nhìn hắn, phát hiện ánh mắt hắn tuy đáng sợ nhưng trong đó lại có vẻ điềm tĩnh, lúc đó nàng mới bất giác thở phào nhẹ nhõm.
- Người cũng đã chết hết rồi, bây giờ chúng ta đi tìm Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ đó thôi!
Dương Khai vẫn không quên việc chính phải làm.
- Đệ vẫn ổn chứ? Đệ bị thương nặng như vậy!
- Vẫn ổn, nhưng chỉ e qua một lúc nữa thật sự sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Dương Khai một tay kéo tay Hạ Ngưng Thường vội xông đến đầu nguồn chỗ dương khí tích tụ.
Bóng đêm đã gần trôi đi, nguyên khí cả sơn cốc cũng không còn lại là bao, nghĩ đến có lẽ là lúc bị Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ hấp thụ rồi.
Khi chạy đến chỗ đó thì bảo bối này vẫn còn, nó không hề bị hai trận chiến ở ngoài mấy trăm trượng làm cho chạy toán loạn.
Giờ khắc này nụ hoa đó đã sắp nở hết rồi, trong nụ hoa dường như có một dịch thể trong suốt đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
- Làm sao để thu lại đây?
Dương Khai hỏi.
Hạ Ngưng Thường khẽ đáp:
- Dùng nguyên khí thuộc dương của đệ buộc nó lại, sau đó ngậm trong miệng phần còn lại giao cho ta, nhớ rõ là tuyệt đối không thể để các bộ phận khác của cơ thể chạm vào nó.
- Ngậm nó trong miệng?
Dương Khai nghe vậy mà thấy mơ hồ không hiểu, đang định hỏi rõ thì Hạ Ngưng Thường vẻ mặt tươi cười nói:
- Nó ra rồi!
Trong lúc đang nói thì nụ hoa đó quả nhiên từ từ nở rộ ra, lẽ ra là lúc tối nhất trước khi mặt trời mọc, nhưng cùng với sự nở rộ của nụ hoa này cả sơn cốc đều đột nhiên sáng rực như ban ngày.
Một giọt dịch thể trong suốt long lanh như giọt sương từ từ xuất hiện từ trong nụ hoa và chuyển động quay vòng.
Những cánh hoa nâng đỡ nó lúc này hóa thành dương khí nồng đậm và dung nhập vào trong dịch thể.
Thật giống như một viên đá quý! Xa hoa lộng lẫy! Nhưng lại phát ra năng lượng âm hàn khiến người ta phải sợ hãi.
Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ!
Hạ Ngưng Thường hai tay nhanh chóng khua động, Cửu Âm Bát Tỏa trận lại phát huy tác dụng, ngay trong khoảnh khắc xuất hiện Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, giữa trời liền vang lên tiếng xích răng rắc vung vẩy.
Lập tức tám sợi dây xích âm khí xuất hiện trống rỗng và bị một dòng năng lượng vô hình thôi thúc, sau đó Hạ Ngưng Thường vừa khẽ quát một tiếng lập tức chúng soàn soạt rơi xuống xung quanh cửu âm ngưng nguyên lộ, phong tỏa và hoàn toàn giam khóa cả không gian nhỏ bé đó.
Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ tả xung hữu đột, nhưng lại không thể thoát ra được giới hạn chu vi năm trượng.
- Sư đệ, trông cả vào đệ đấy.
Hạ Ngưng Thường có vẻ khẩn trương nhìn Dương Khai, tuy rằng phải trải qua khó khăn lần này nhưng thật ra nàng đã không còn quá để ý đến thứ đồ này rồi, nhưng vật bảo bối ngay trước mặt, có thể lấy lẽ nào lại không lấy.
Dương Khai khẽ gật đầu, chân bước vũng vàng đến phía đó.
Không gian bị tám dây xích âm khí phong tỏa căn bản không có tác dụng với Dương Khai, vì Chân Dương nguyên khí trong người Dương Khai là khắc tinh của tất cả các loại âm khí.
Bước vào khu thiên địa nhỏ này, Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ đó cũng có vẻ như đã phát hiện thấy ý đồ của Dương Khai, nên chúng liền lùi ra xa chỗ hắn và lơ lửng trong không trung.
Đứng gần quan sát thì Dương Khai phát hiện vật này quả nhiên giống một viên đã quý, chỉ có điều nó lại có hình dáng của một giọt sương và chỉ to bằng khoảng cỡ móng tay cái.
Dùng Chân Dương nguyên khí trói nó lại! Làm thế nào đây? Dương Khai nhíu mày, suy nghĩ chốc lát rồi trực tiếp vận dụng một giọt Dương dịch.
Dương dịch hiện ra, Dương Khai vừa nghĩ ra một ý định thì trên tay hắn liền hiện ra một tấm lưới đỏ rực, theo tay trải ra rồi chụp lấy Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ.
Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ vẫn muốn ngoan cố chống lại, bay lơ lửng trên trời và cuối cùng cũng tránh được cú tấn công của Dương Khai.
- Thật thú vị!
Dương Khai nhếch mép cười, tuy hắn biết rất nhiều thiên tài địa bảo đều có linh tính riêng của mình, nhưng đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy.
Vật bảo bối có linh tính đều vô cùng quý giá.
Không muốn lại lãng phí thời gian nữa, một giọt Dương dịch lại xuất hiện trên bàn tay kia của Dương Khai và lại hóa thành hình lưới lớn.
Xem lần này mày chạy thế nào! Tay năm tay mười, quả nhiên là một cú công kích hiệu quả, tấm lưới lớn vây lấy Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ như đang bắt cá vậy.
Ngón tay vừa bắn vào thì tấm lưới liền du địa thu lại và bao quanh lấy Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, khiến chúng thật sự yên tĩnh trở lại.
Dương Khai không dám lấy tay chạm vào nó mà trực tiếp đút Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ cùng Dương dịch vào trong miệng.
Vừa đút vào miệng liền thấy lạnh buốt, hơi lạnh thấu xương lan tràn trong miệng, dù cho Dương Khai đã tu luyện Chân Dương quyết nhưng lúc này vẫn không khỏi phải run lên.
Nhưng ngay sau đó, dường như trong cơ thể liền xuất hiện một dòng năng lượng nhìn không rõ sờ không được, dòng năng lượng này còn hữu hiệu hơn Chân Dương nguyên khí, nó lập tức trấn áp dòng khí âm lạnh kia.
Cùng lúc đó trong xương cốt mình lại truyền đến một lực hút điên cuồng, Chân Dương quyết bất giác vận chuyển lên, dẫn dắt dòng năng lượng trong Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ hấp thu nó vào trong xương cốt.
Cảm giác được điều này nên mặt Dương Khai liền biến sắc, hắn vội dừng lại Chân Dương quyết, nhưng ngay trong gây lát ngắn ngủi trì hoãn này Dương Khai cảm thấy Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ trong miệng thu nhỏ lại một nửa, ngược lại trong xương cốt mình lại sinh ra một dòng hơi lạnh rồi sau đó chợt biến mất không thấy nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.