Sơn cốc này rất lớn, diện tích ước chừng khoảng mấy mươi dặm, lại còn là một sơn cốc có hình dạng cực kỳ tròn.
Đứng bên sơn cốc, Dương Khai cúi xuống nhìn, phát hiện vị trí mình đang đứng cách đáy cốc khoảng ba mươi trượng, dưới đáy lá cây um tùm, không khác gì rừng cây xung quanh, hơn nữa cảnh sắc trong thung lũng non xanh nước biếc, vô cùng xinh đẹp.
Hạ Ngưng Thường cúi đầu nhìn kỹ vòng xuyến trong tay, một lúc sau mới vui vẻ nói:
- Thật may mắn, ở đây không có yêu thú nào quá mạnh.
Vừa nói, nàng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Dọc đường đi, nàng có thể tránh được yêu thú cản đường, nhưng nếu trong sơn cốc này có yêu thú nào quá mạnh, lúc đó chỉ có thể xông pha một trận, vì dù gì đây cũng là nơi nàng cần tìm.
- Nơi này hình như rất bình thường.
Dương Khai chau mày.
- Chưa đến lúc đấy thôi.
Hạ Ngưng Thường mỉm cười,
- Nếu không phải vào mùng bảy tháng bảy năm đó, ta và sư phụ đi ngang qua đây, thì e cũng không phát hiện được sự ảo diệu của vùng đất này. Cũng chính lúc đó, sư phụ mới nảy ra ý định cho ta luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ.
- Thế nhưng sao đến thời khắc quyết định thì lão lại bỏ cuộc? Còn nữa, lão cũng chưa cho đệ biết, rốt cuộc đệ phải giúp tỷ lấy vật đó như thế nào.
Mấy ngày trước luôn phải gấp rút lên đường, Dương Khai cũng không hỏi nhiều, nhưng giờ thì đã đến nơi, hắn không thể cứ ù ù cạc cạc mãi vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/822828/chuong-89.html