🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ngươi tên gì? Đến từ đâu?" Dương Khai hỏi. Nữ tử trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?" "Tính tình không nhỏ." Dương Khai cười ha ha, hô một tiếng: "Lê Chính Khanh!" "Có thuộc hạ!" Lê Chính Khanh liền vội vàng tiến lên. "Dẫn đi rút 100 roi trước." Lê Chính Khanh khẽ giật mình, nhưng rất nhanh trả lời: "Vâng!" Cất bước đi đến nữ tử kia. Nữ tử kia vẻ mặt kinh dị, 100 roi cũng là không phải việc đại sự gì, nàng dù sao cũng là cường giả Thiên giai, không lo lắng tính mệnh, nhưng mà 100 roi này quất xuống, quần áo khẳng định là giữ không được, đến lúc đó xuân quang ngoại tiết, còn có mặt mũi làm người? Trên đời này sao lại có nam nhân ác độc như thế! "Ta tên Hoa Dung, Hoa trong đóa hoa, Dung trong dung mạo!" Nữ tử vội vàng nói. "Nguyên lai là Hoa cô nương!" Dương Khai khẽ gật đầu, "Ngươi đến Hư Linh kiếm phái ta có mưu đồ gì?" Hoa Dung nháy nháy mắt to: "Ta nói nơi đây sơn thanh thủy tú, thích hợp tu thân dưỡng tính, cho nên cố ý ở chỗ này chơi mấy ngày, không biết ngươi tin hong." Dương Khai ngẩng đầu hô: "Lê Chính Khanh!" "Chờ một chút, ngươi không tin ta lại nói cái khác!" Hoa Dung vội vàng hô. Dương Khai khoát tay: "Dẫn đi, rút 100 roi!" "Thanh Hư Kiếm!" Hoa Dung kinh hoảng kêu to, "Ta là vì Thanh Hư Kiếm tới." "Ồ?" Dương Khai nhíu mày, cầm lấy phối kiếm bên hông lắc lắc trước mặt Hoa Dung, "Ngươi vì nó mà đến?" Hoa Dung gật đầu: "Đúng vậy!" Dương Khai yên lặng nhìn hai mắt nàng, cảm thấy nàng không giống như là đang nói láo, hẳn là thật vì Thanh Hư Kiếm mà đến, xem ra mình cùng Lê Chính Khanh suy đoán trước đó là sai. Trong Hư Linh kiếm phái, có thể làm cho Thiên giai cảm thấy hứng thú không chỉ có Hắc Ngọc khoáng mạch, còn có Thanh Hư Kiếm. Đây cũng không kỳ quái, Thanh Hư Kiếm mặc dù chỉ là đồ mô phỏng Thần Binh, nhưng năm đó vị Thanh Hư Kiếm Chủ kia hao phí to lớn nhân lực tài lực, tạo ra Thanh Hư Kiếm tự nhiên cũng không phải thứ bình thường, đây chính là một thanh Linh binh, giá trị khó lường. Nhưng nếu l di trạchà năm đó Thanh Hư Kiếm Chủ lưu cho bọn hậu bối, sao lại không có điểm bảo hộ! Trong đó kia phong ấn ba đạo kiếm khí, chỉ có thôi động Hư Linh kiếm quyết mới có thể kích phát, nếu là người không biết chuyện, tùy tiện thôi động, Thanh Hư Kiếm Khí chẳng những sẽ không đả thương địch, ngược lại sẽ giảo sát người cầm kiếm. Hoa Dung cũng không biết từ chỗ nào có được tin tức Thanh Hư Kiếm xuất thế, ba ba chạy tới, đáng tiếc coi như nàng có được Thanh Hư Kiếm cũng không có khả năng sử dụng được, trừ phi hóa giải hai đạo kiếm khí còn lại trước. "Đây là Thanh Hư Kiếm?" Một bên khác, một mực giếng cổ không gợn sóng, Cao Minh cũng không nhịn được mà có chút động dung, kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Dương Khai. Thân Thiên giai cường giả, đại danh Thanh Hư Kiếm sao có thể chưa từng nghe qua? Đây chính là một trong thập đại Thần Binh. Dương Khai lắc đầu nói: "Tự nhiên không phải Thanh Hư Kiếm thật sự, là một vị tổ tiên Hư Linh kiếm phái ta phỏng theo Thần Binh mà tạo ra, nhiều nhất chỉ một thanh Linh binh mà thôi." "Linh binh. . ." Cao Minh hít vào một hơi, mặc dù cái gọi là Thanh Hư Kiếm này chỉ là Linh binh, cũng không phải người bình thường có tư cách có, thất phu vô tội, mang ngọc có tội a, có thể đoán được, nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, Hư Linh kiếm phái đừng mơ có thể an bình. Chớ nói Thiên giai, chỉ sợ không ít cường giả Linh giai đều sẽ chạy tới tranh đoạt vật này. "Tin tức của ngươi thật là linh thông." Dương Khai nhìn Hoa Dung mỉm cười. Hoa Dung còn duy trì tư thế bò trên mặt đất, nhưng đã không còn loạn động, chủ yếu là một thân lực lượng bị giam cầm, giãy dụa cũng không có tác dụng gì, chỉ là ngoẹo đầu nhìn Dương Khai: "Thứ này Hư Linh kiếm phái ngươi không giữ được, không bằng giao cho ta, bản cô nương thay ngươi giải hậu hoạn, cũng tiết kiệm phiền phức về sau cho ngươi." "Giao cho ngươi, ngươi có thể bảo trụ sao?" Dương Khai bật cười. Hoa Dung nhún nhún vai nói: "Vậy chính là chuyện của ta." Cao Minh hừ lạnh một tiếng: "Linh binh mặc dù có giá trị không nhỏ, nhưng nếu Dương đan sư không gánh nổi nó, trên đời này không có người có thể bảo trụ nó." Hoa Dung nao nao: "Khẩu khí thật lớn! Chỉ là một Hư Linh kiếm phái. . ." Cao Minh đánh gãy nàng nói: "Hư Linh kiếm phái tự nhiên không gánh nổi một kiện Linh binh, nhưng nếu là Huyền Đan môn thì sao?" "Huyền Đan môn. . ." Hoa Dung thần sắc chấn động, có chút nghĩ không thông nhìn qua Dương Khai: "Ngươi là người Huyền Đan môn?" Cao Minh nói: "Dương đan sư chính là đệ tử Huyền Đan môn đời thứ 34, bản thân càng là một vị Thiên Đan sư!" "Cái gì?" Hoa Dung lần này là thật chấn kinh, lập tức đứng lên, ngước đầu nhìn lên Dương Khai, trừng to mắt nói: "Hắn. . . Là Thiên Đan sư?" "Rất kinh ngạc sao?" Dương Khai cười nhìn qua nàng. Hoa Dung trên dưới xem kĩ hắn, chậc chậc có tiếng: "Quả nhiên là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, nếu không phải lời này xuất từ một vị Thiên giai đỉnh phong, bản cô nương thật đúng là không dám tin. Đúng rồi, ngươi là ai a?" Nàng nói, quay đầu nhìn qua Cao Minh. Lần này nàng bị Cao Minh bắt, vận khí thật sự là kém tới cực điểm, lúc đầu lấy tu vi của nàng, Hư Linh kiếm phái đối với nàng không có vấn đề, ai ngờ tự nhiên không ló ra một tên Thiên giai đỉnh phong. Lúc đó nàng tràn đầy lòng hiếu kỳ, Cao Minh lên núi, nàng vụng trộm nhìn trộm một chút, kết quả là bại lộ hành tung, bị Cao Minh bắt giữ. Cao Minh ngạo nghễ nói: "Ta chính là Huyết Thị tọa hạ Thiên Đan sư Cao Hâm Bằng, Cao Minh!" "Huyết Thị Huyền Đan môn!" Hoa Dung co rụt mắt lại, chợt thở dài: "Chẳng trách, bản cô nương nhận thua, lần này thua không oan." Ý chí chiến đấu sục sôi trong nháy mắt biến thành mất hết cả hứng, lệch ra ngồi dưới đất, quay mặt chỗ khác nói: "Muốn đánh muốn giết ngươi làm đi, bản cô nương lần này có mắt không tròng mạo phạm một vị Thiên Đan sư, đáng đời tráng niên mất sớm!" Nàng một bộ người thức thời đến cực điểm, nếu không phải lúc nói lời này tròng mắt nàng không an phận mà loạn động, Dương Khai thật là có điểm bội phục sự can đảm của nàng. "Tự tiện xông vào Hư Linh kiếm phái ta, đả thương thủ hạ bản phái chủ, việc này cũng không thể cứ tính như vậy, nhưng nể tình ngươi cũng không có giết người chi tâm, tội không đáng chết, như vậy đi, ngươi đón lấy một chiêu của ta, ta thả ngươi đi." Dương Khai từ trên cao nhìn xuống Hoa Dung. Hoa Dung ngạc nhiên: "Ngươi nghiêm túc?" "Ngươi thấy ta giống là nói đùa?" Dương Khai sắc mặt lạnh nhạt. Hoa Dung run lên một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi là người tốt! Lần này là bản cô nương sai, không nên mạo phạm Hư Linh kiếm phái." Dương Khai quay đầu nhìn về phía Cao Minh: "Làm phiền giải cấm chế!" Cao Minh hơi có chút chần chờ, nhưng vẫn là tiến lên hai bước, đưa tay đánh ra mấy đạo kình khí về phía Hoa Dung, Hoa Dung lập tức đứng lên, hoạt động gân cốt. Cao Minh nói: "Dương đan sư còn xin cẩn thận, tu vi nàng mặc dù không bằng ta, nhưng bản sự không nhỏ, vừa rồi bắt ta giữ nàng cu ̃ng tốn không ít công phu." "Ừm!" Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, nhìn qua Hoa Dung nói: "Chuẩn bị xong chưa?" "Chuẩn bị. . ." Hoa Dung còn chưa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên hoa một cái, chờ kịp phản ứng, Dương Khai đã vọt thẳng tới trước mặt nàng, chỉ cách ba thước, khóe mắt liếc qua giống như cảm giác có thứ gì đập xuống giữa đầu, hoảng nàng vội vàng nâng lên hai tay chống đỡ. "Ngươi. . ." Hai chữ đánh lén còn chưa hô ra, cạch một tiếng, chợt cả người đầu váng mắt hoa, lắc lư mấy lần sau đó lảo đảo ngã xuống đất. Dương Khai giơ Thanh Hư Kiếm, cúi đầu nhìn thoáng qua Hoa Dung nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nhíu nhíu mày: "Hơi quá tay rồi." Kiếm không ra khỏi vỏ, chỉ là nện vỏ kiếm vào đầu, cho nên mặc dù đánh Hoa Dung ngất xỉu đi, nhưng hẳn là thương thế không nặng. Cao Minh trợn tròn mắt, mới đó hắn vừa giải trừ cấm chế cho Hoa Dung liền âm thầm thôi động linh lực, tùy thời chuẩn bị xuất thủ, để phòng bất trắc, ai ngờ lại phát sinh một màn này. Trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, vị Dương đan sư này. . . Cực kỳ hèn hạ a! Đối với một nữ tử như hoa như ngọc như thế, lại cũng chơi kế sách đánh lén, thật sự không phải hành vi quân tử. Nhưng cái này chỉ là thoáng suy nghĩ trong lòng, tuyệt đối là không dám nói ra. "Oánh Oánh, ném nàng xuống núi đi." Dương Khai quay đầu qua tiểu sư muội còn đang trợn mắt hốc mồm. "Nha. . ." Vạn Oánh Oánh lên tiếng, vội vàng tiến lên ôm lấy Hoa Dung bước ra ngoài. Rất nhanh, Vạn Oánh Oánh lại yên lặng trở về. Lê Chính Khanh kinh ngạc: "Nhanh như vậy đã ném xuống rồi?" Vạn Oánh Oánh nói: "Không phải, vị cô nương kia giống như vốn là không có bất tỉnh, ta mới đi khỏi không bao xa, nàng liền tỉnh lại, sau đó lập tức chạy xuống núi." Lê Chính Khanh kịp phản ứng: "Nữ nhân thông minh!" Vừa rồi nàng hiển nhiên là đang giả bộ bất tỉnh, bằng không cũng không có khả năng tỉnh nhanh như vậy, quay đầu lo lắng nhìn qua Dương Khai: "Đại nhân, cứ như vậy thả nàng, không có vấn đề sao?" Dương Khai khoát khoát tay: "Không cần để ý, nữ nhân kia không có ác ý gì, hẳn chỉ là cảm thấy hứng thú đối với Thanh Hư Kiếm, nếu không, ngươi cùng Trang Cư Hòa đã sớm chết, nàng đã không có giết người chi tâm, tiểu trừng đại giới là được rồi." "Đại nhân anh minh!" Lê Chính Khanh khom người. Dương Khai nhớ lại chuyện ngay vừa rồi, ẩn ẩn cảm thấy đối với thực lực hôm nay mình có một khống chế rõ ràng, sau mới quay đầu nhìn qua Cao Minh nói: "Để Cao huynh chê cười." Cao Minh vội vàng nói: "Không dám nhận Dương đan sư xưng hô như thế, Dương đan sư gọi ta Cao hộ vệ là được." Dương Khai khẽ gật đầu: "Cao hộ vệ lần này tới Hư Linh kiếm phái ta, có phải Cao sư huynh có gì phân phó hay không?" Cao Minh ôm quyền nói: "Cao đại nhân để cho ta tiếp Dương đan sư đi Huyền Đan môn một chuyến, đại nhân nói Dương đan sư đã cũng là nhất mạch Huyền Đan môn, nên nhận tổ quy tông, mặt khác, các trưởng lão Huyền Đan môn còn có chút chuyện muốn hỏi thăm." "Như vậy a!" Dương Khai trong lòng lộp bộp một cái, mặc dù đã sớm đoán được Huyền Đan môn là phiền phức, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy. Trước đó tại Thiên Võ thành thuận miệng bịa ra người sư phụ, bị Cao Hâm Bằng hiểu lầm là một vị cao nhân của Huyền Đan môn, không giải thích được đã dính líu quan hệ cùng Huyền Đan môn. Nói thật, hắn là tuyệt đối không muốn đi Huyền Đan môn, trước đó có thể lừa dối Cao Hâm Bằng, nhưng nếu thật sự tiến vào Huyền Đan môn, vạn nhất lộ tẩy, vậy làm như thế nào là tốt, làm một trong thập đại tông môn, Dương Khai tin tưởng số lượng cường giả Linh giai trong đó không ít, đây tuyệt đối không phải mình có thể chống đỡ. Một khi lộ tẩy, chính là thập tử vô sinh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.