"Thiếu niên, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, Nguyên Thần tan rã, sợ là rất nhanh liền có họa sát thân a!" Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên tai Dương Khai. Dương Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già choai choai mỉm cười đứng trước mặt mình, đỉnh đầu đội một cái mũ cao, trên người mặc một bộ áo dài bằng vải bố, cầm trong tay một lá cờ vải, trên lá cờ có một chữ to: Tính! "Đại sư huynh của ta bất quá là uống rượu say, lão gia hỏa nhà ngươi nói năng bậy bạ gì đó?" Dương Khai còn chưa có phản ứng gì, Vạn Oánh Oánh ở một bên đã trừng mắt quát. Dương Khai đưa tay can ngăn, mỉm cười nhìn qua lão già choai choai kia: "Chiêm Bặc sư?" Trong trí nhớ của hắn, Thần Binh giới này có một đám người như thế tồn tại, ưa thích lải nhải, cũng không biết là thật hay là giả, đây là lần đầu Dương Khai gặp được, không khỏi có chút hứng thú. "Lão hủ Thần Toán Tử, trước xem 500 năm, sau tính 500 năm, lên trời xuống đất không gì không biết, không gì không hiểu, nếu như thiếu niên muốn hóa giải tai kiếp, không ngại để lão hủ thay ngươi đoán một quẻ, có thể giữ được bình an." "Khẩu khí không nhỏ!" Dương Khai cười ha ha: "Nếu như thế, ngươi liền thay ta tính toán đi." "Rất tốt!" Khách tới cửa, Thần Toán Tử lập tức thần thanh khí sảng, cầm lá cờ vải trong tay để ở một bên, ngồi xuống dò hỏi: "Thiếu niên muốn đoán chữ, hay là muốn xem chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3738951/chuong-4418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.