🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đám người Dương Khai đáp trên bình đài kia, mỗi người tìm một vị trí khoanh chân ngồi xuống. Bọn họ đến đây tương đối sớm, còn ba ngày nữa thì lối ra mới được mở. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều võ giả chạy tới, tụ năm tụ ba chờ đợi ở gần đó. Những võ giả đến đây thật sớm nhưng lại ẩn núp thân hình cũng dần dần trồi lên mặt nước. Dương Khai vốn còn có hơi cảnh giác liệu Tội Minh bên kia có thể có động tác gì hay không, nhưng một mực đợi đến cuối cùng, Tội Minh vẫn không lộ diện. Ngay cả nhóm người Hoàng An Nghĩa kia cũng không thấy tăm hơi đâu, cũng không biết trốn ở địa phương nào. Ba ngày sau, toàn bộ Tội Minh rung chuyển một cái, lúc mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa bầu trời có một đạo cầu vồng nhanh chóng phô triển ra, một đầu nối tiếp vào sâu trong hư không, còn một đầu kéo dài đến bình đài bên này. Dương Khai và đám người Lâm Phong hai mắt nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu. "Cuối cùng cũng kết thúc." Dương Khai đứng dậy, dẫn theo Lộ Cảnh, là người đầu tiên bước lên cầu vồng. Cũng giống như lúc bị đưa vào Tội Tinh, hắn vừa đạp chân này lên cầu vồng này, trong lúc nhất thời liền cảm thấy có một loại cảm giác thiên địa xoay chuyển truyền tới, tầm nhìn trước mắt vặn vẹo biến đổi, khi hắn lấy lại tinh thần thì đã xuất hiện trên quảng trường trong hành cung trước lên đường. Nơi đài cao trên quảng trường kia có mười mấy cái ghế được xếp thành một hàng, trên mỗi cái ghế đều có một vị Khai Thiên thượng phẩm đến từ Động Thiên Phúc Địa, người ngồi chính giữa đương nhiên là Từ Linh Công. "Ồ?" Thấy người thứ nhất trở về lại là Dương Khai, Từ Linh Công không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc. Tuy rằng người thứ nhất trở về cũng không mang ý nghĩa gì, nhưng có thể là người đặt chân lên ở cầu vồng tiếp dẫn trong tình huống đó, ắt hẳn cũng là một loại tượng trưng cho thực lực. Biểu hiện của tiểu tử này... Tựa hồ có hơi vượt ngoài dự đoán của mọi người a! Từ Linh Công khẽ gật đầu, bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn mặc dù thiết kế để cho Dương Khai tham gia luận đạo đại hội này, nhưng cũng không có kỳ vọng quá lớn đối với hắn. Hắn chỉ là không muốn ủy khuất học trò của mình. Khúc Hoa Thường dù gì cũng là đệ tử nòng cốt tấn thăng thẳng lên Lục Phẩm, dù phải lập gia đình thì cũng nên gả cho một thanh niên anh tuấn có tư chất tương đương nàng, chứ sao có thể để cho những tên Ngũ Phẩm kia mơ ước được. Thiết kế Dương Khai chẳng qua là để đánh loạn an bài của những Động Thiên Phúc Địa còn lại, để cho bọn họ không thể không phái môn hạ đệ tử nòng cốt của mình tham gia. Sự thật chứng minh, kế hoạch của hắn là rất thành công, sau khi có chút nhân tài mới nổi gia nhập, cách cục và cấp bậc của luận đạo đại hội lập tức tăng lên không ít, mặt mũi của Âm Dương Thiên cũng có thể được bảo toàn. Chỉ là không biết, chuyến này rốt cuộc là ai có thể đoạt được hạng nhất! Theo sát sau lưng Dương Khai, Lâm Phong, Ninh Đạo Nhiên và Cố Phán cũng lần lượt hiện thân, sau đó, lần lượt từng bóng người hiện ra, đều là võ giả tham gia luận đạo đại hội. Rất nhanh, trên quảng trường liền đứng đầy người. Thần niệm dò xét qua lại, trưởng bối của các thế lực lớn lặng lẽ hỏi thăm thành tích chuyến này của hậu bối mình, có thụ thương hay không... Những người có hậu bối đệ tử còn chưa đi ra thì không khỏi có hơi nóng nảy cùng lo âu. Tội Tinh cũng không phải là nơi lương thiện gì, tội nhân nhốt ở nơi đó đều là những kẻ cùng hung cực ác, nếu thật sự gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn ở trong đó, vậy thì coi như là Âm Dương tương cách. Khoảng chừng nửa giờ sau, trên quảng trường có mấy trăm người tụ tập, đến lúc này, số lượng võ giả trở về từ Tội Tinh rõ ràng trở nên thưa thớt hẳn đi, thậm chí qua một hồi lâu mới có thể nhìn thấy một người. Sắc mặt của không ít trưởng bối dẫn đội của các thế lực nghiêm túc hẳn lên, hậu bối nhà mình cho tới thời khắc này vẫn chưa hiện thân, ắt hẳn là đã dữ nhiều lành ít. Phương thức tham dự luận đạo đại hội lần này quả thực nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Nếu như sớm biết địa điểm tham dự là Tội Tinh, dù có nói gì thì bọn họ cũng sẽ không mang vãn bối nhà mình tới. Đáng tiếc, Từ Linh Công tạm thời sửa đổi phương thức luận đạo, đây là việc mà người nào cũng không thể nào dự liệu được. Chẳng những trưởng bối dẫn đội của đông đảo thế lực có sắc mặt khó coi, mà ngay cả những Khai Thiên thượng phẩm ngồi ngay ngắn trên mười ghế cũng có biểu tình vô cùng ngưng trọng. Lý do rất đơn giản, đệ tử nòng cốt của mười mấy nhà Động Thiên Phúc Địa, bây giờ chỉ mới đi ra ba người, những người khác lại hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu. Việc này không hợp với lẽ thường! Từ Linh Công ngoài mặt cười ha hả, nhưng trong lòng thì bồn chồn muốn chết. Hắn mặc dù đã sớm nói rõ, luận đạo đại hội không phải là trò đùa nghịch, người tham dự sinh tử tự chịu, nhưng nếu thật sự có nhiều như vậy đệ tử nòng cốt của các Động Thiên Phúc Địa chết trên Tội Tinh như vậy, hắn thân là người chủ trì luận đạo đại hội, nhất định sẽ phải gánh không ít trách nhiệm. Ngay khi hắn đang do dự có nên để cho Tô Ánh Tuyết đi hỏi thăm Dương Khai một chút hay không, dò hỏi một chút xem trên Tội Tinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì cầu vồng nối thông với Tội Tinh lại bỗng nhiên sáng bừng lên một trận. Tinh thần của Từ Linh Công rung lên một cái! Cảnh tượng như vậy chứng tỏ có người từ Tội Tinh trở về, hơn nữa số lượng còn không ít. Một khắc sau, lần lượt từng bóng người xuất hiện trên quảng trường, ước chừng trên trăm người. Rất nhiều Khai Thiên thượng phẩm đang ngó chừng cũng hơi thở phào, bọn họ thấy đệ tử nòng cốt nhà mình, trái tim một mực treo lơ lửng rốt cuộc được để xuống. Nhưng có một người trong đó lại bỗng nhiên đứng dậy, trợn to hai mắt nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt đầy vẻ khó tin. Hắn lay động thân hình, vọt thẳng vào trong đám người, khí thế Khai Thiên thất phẩm không chút kiêng kỵ tràn ra, mới vừa trở về rất nhiều người tham dự nhất thời bị đẩy người ngã ngựa đổ, thực lực nhỏ yếu thì sắc mặt trắng nhợt đi, khóe miệng trào máu. "Tả sư thúc..." Hoàng An Nghĩa đắng chát hô. Hắn nhận biết lão già choai choai trước mặt này, đây là Nội Môn trưởng lão Thiên Hạc Phúc Địa Tả Quyền Huy, hơn nữa còn là sư tôn của Triệu Tinh. Tả Quyền Huy kinh ngạc nhìn nhìn thi thể hắn ôm trong tay, đưa tay dò xét khí tức của Triệu Tinh một chút, thân thể khẽ run lên, trong khoảnh khắc đó, thân hình nhỏ bé của hắn hình như còng đi không ít. "Ai làm." Tả Quyền Huy quát khẽ, nhưng Hoàng An Nghĩa lại có thể cảm giác được lửa giận mà hắn đang kiềm chế, đó phảng phất giống như một tòa núi lửa sắp bùng nổ giấu trong lồng ngực vậy. "Hư Không Địa, Dương Khai!" Hoàng An Nghĩa chỉ tay về phía Dương Khai đang đứng trong đám người. Tả Quyền Huy chợt nghiêng đầu, cặp mắt Xích Hồng kia giống như mãnh thú muốn cắn người. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Dương Khai đang đứng trong đám người, ánh mắt sắc bén cắt ngang hư không. "Chết!" Khi Tả Quyền Huy đưa tay trảo về phía Dương Khai, thế giới vĩ lực cuồng bạo dũng động, Hoàng An Nghĩa đứng bên cạnh hắn sắc mặt trắng nhợt, bị đánh văng ra bên ngoài. Đối mặt với một đòn nén giận của một vị lão bài thất phẩm, Dương Khai chỉ hờ hững đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích. Trái lại, ba người Lâm Phong Ninh Đạo Nhiên và Cố Phán, đồng loạt lắc mình đi tới trước mặt Dương Khai, ai nấy đều thúc giục lực lượng đánh ra một chưởng về phía trước, Lâm Phong khẽ quát: "Kính xin tiền bối bớt giận!" "Tiểu bối cút ngay cho ta!" Tả Quyền Huy gầm lên, thế giới vĩ lực phun ra nuốt vào, nhanh như tia chớp hất văng đám người Lâm Phong ra ngoài. Hắn không có bị lửa giận làm mờ đầu óc, mặc dù đang muốn phát tiết, nhưng hắn cũng không muốn lấy đi tính mạng của đám người Lâm Phong. Rầm rầm rầm, ba người Lâm Phong rối rít thối lui, sắc mặt đều trắng nhợt đi. Đánh lui ba người Lâm Phong, Tả Quyền Huy bộc phát ra thế tới hung mãnh, bàn tay hiển lộ, tựa như một tấm màn lớn che trời. Một đạo thân ảnh đột ngột hiển lộ trước mặt Dương Khai. "Đây là Âm Dương Thiên ta..." Từ Linh Công phảng phất như một tòa núi lớn ngăn ở trước người Dương Khai. Quần áo hắn bay vù vù, tóc đen tung bay sau ót, khẽ siết chặt tay, từ từ đánh về phía trước: "Ngươi càn rỡ ở đây làm gì?" Oanh... Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình của Từ Linh Công hơi lùi lại một chút, Tả Quyền Huy lăng không lui nhanh vài chục trượng, đều là Khai Thiên thất phẩm tấn thăng không biết bao nhiêu năm, thực lực của hai người cũng không chênh lệch quá lớn, phen giao thủ này, cũng bất quá là cục diện cân sức ngang tài. Tả Quyền Huy lửa giận cuồn cuộn, đệ tử thân truyền yêu quý nhất bị giết làm cho hắn giận đỏ mắt, mặc dù phía trước có Từ Linh Công ngăn trở, hắn cũng lại một lần nữa liều mạng đánh qua, nhưng xuất thủ mấy lần đều bị Từ Linh Công ngăn lại. Bên kia, ba tên sư trưởng của Lâm Phong được bọn họ dùng thần niệm đưa tin, mặc dù còn không có hiểu rõ ở trên Tội Tinh đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng cái chết của Triệu Tinh nhất định có chút quan hệ với bọn chúng. Hơn nữa trước đây mấy người Lâm Phong cũng xuất thủ ngăn trở Tả Quyền Huy một chút, giờ phút này bọn họ cũng không tiện bàng quan. “Mua chương chính chủ, liên hệ Tại Hạ Bất Tài.” Ba vị Khai Thiên thất phẩm đồng thời nhảy ra, hợp lực cùng Từ Linh Công ngăn Tả Quyền Huy lại, một người nói: "Tả huynh bớt giận, chớ để cho các vãn bối chế giễu." "Không sai, Tả huynh tạm thời dừng tay trước, hiểu rõ sự tình rồi đánh cũng không muộn!" Tả Quyền Huy lấy một địch bốn, sao có thể là đối thủ, mấy lần đánh vào đều không công mà về, nhất thời tức tối oa oa kêu to. Hắn tạm thời ngừng lại, ánh mắt hung ác lướt qua bốn người Từ Linh Công: "Các ngươi muốn ngăn trở ta?" Từ Linh Công trầm giọng nói: "Không phải là Lão Tử muốn ngăn trở ngươi, là ngươi quá càn rỡ, nơi này dù gì cũng là Âm Dương Thiên, không phải là Thiên Hạc Phúc Địa của ngươi!" Tả Quyền Huy chỉ tay về phía Dương Khai ở sau lưng hắn: "Người này giết đệ tử ta!" Từ Linh Công hừ nói: "Luận đạo đại hội, sinh tử tự chịu, khi ngươi để cho tiểu tử Triệu Tinh kia tham gia thì nên chuẩn bị xong tâm tư hắn bị người ta chém chết!" "Ít nói lời châm chọc, nếu đệ tử ngươi là bị giết, ta xem ngươi còn nói như vậy được hay không!" Từ Linh Công nói: "Đệ tử ta sẽ không vô dụng như thế!" "Ngươi..." Tả Quyền Huy lửa giận công tâm, cảm thấy một cỗ khí huyết quay cuồng nơi ngực, cổ họng ngòn ngọt, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: "Từ Linh Công, giao tiểu bối kia cho ta, Tả mỗ thiếu ngươi một cái ân huệ!" Từ Linh Công quay đầu liếc mắt nhìn Dương Khai, Dương Khai toét miệng cười với hắn một cái, biểu tình lạnh nhạt làm cho Từ Linh Công chán ngán một bụng. Mẹ nó, tên tiểu tử này thật giỏi gây chuyện, đệ tử nòng cốt của Thiên Hạc Phúc Địa mà cũng dám giết, ai cho ngươi dũng khí và can đảm đó vậy? Giết thì giết, hành động bí mật điểm, đừng để cho người ta nắm được cán a! Sao lại để cho chuyện này bại lộ ra như vậy. Trong lúc nhất thời, hắn không biết ban đầu thiết kế để cho Dương Khai tham gia này luận đạo đại hội này rốt cuộc là đúng hay sai. Quay đầu, Từ Linh Công nói: "Hắn tới đây tham gia luận đạo đại hội của Âm Dương Thiên ta, tuân thủ quy tắc trong luận đạo đại hội, hết thảy hậu quả do Âm Dương Thiên ta phụ trách!" "Ngươi nhất định phải bảo vệ hắn?" Tả Quyền Huy cắn răng khẽ quát. Từ Linh Công lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi không được động vào hắn!" Bốn mắt nhìn nhau, ẩn ẩn có ánh lửa va chạm trong hư không. Một hồi lâu sau, Tả Quyền Huy mới gật đầu nói: "Rất tốt, ta xem ngươi có thể bảo vệ hắn tới khi nào, tiểu tử ngươi tạm thời giữ lấy cái đầu, sớm muộn cũng có một ngày bản quân sẽ đích thân vặn xuống!" Trong lúc nói chuyện, hắn lắc mình đi tới Hoàng An Nghĩa bên người, bàn tay run run nhận lấy thi thể của Triệu Tinh, lăng không bay ra ngoài, hiển nhiên là không muốn tiếp tục lưu lại nơi này nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.