Mấy ngày sau, đại hội luận đạo chính thức tổ chức. Theo tiếng chuông du dương vang lên, võ giả tham dự bế quan tại các nơi đi ra từ trong sân của mình. Trên Hữu Duyên phong, Dương Khai cất bước đi ra, từng đôi mắt kính sợ quăng tới, đều ẩn ẩn xen lẫn mấy phần sợ hãi. Mặc dù thời gian qua mấy ngày, nhưng tràng cảnh Khổng Thiên Vũ bị hắn một thương đâm chết vẫn rõ mồn một trước mắt, người mạnh nhất tại đây bất quá ngũ phẩm, ngay cả Khổng Thiên Vũ đều đánh không lại, chớ đừng nói chi là Dương Khai lục phẩm hạc giữa bầy gà này. Trước đó bọn hắn còn lo lắng Dương Khai có thể đại khai sát giới trên Hữu Duyên phong này, gạt bỏ đối thủ hay không. Ai ngờ sau khi hắn giết Khổng Thiên Vũ liền một mực bế quan tu hành, căn bản không để ý tới ngoại giới, cũng làm cho đám người thư thái qua vài ngày. Nói thật, nếu đại hội luận đạo này có thể rời khỏi nửa đường, người tham dự trên Hữu Duyên phong đã sớm chạy hết, đại hội luận đạo bỗng nhiên xuất hiện một tên lục phẩm, ai là địch thủ? So với lưu lại bị người ta nhục nhã còn không bằng rút lui sớm, còn có thể bảo toàn mặt mũi. Nhưng mà đây là đại hội luận đạo của Âm Dương Thiên, nếu tham dự, ai lại có lá gan nửa đường rời khỏi kia? Không cho Âm Dương Thiên mặt mũi hậu quả là rất nghiêm trọng. Lộ Cảnh quen thuộc tiến lên đến chào hỏi. Dương Khai khẽ gật đầu, ngẩng đầu lên trời, bên kia một nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3736719/chuong-4390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.