Ra khỏi Linh Châu phá toái, bay ra vị trí rất xa, sắc mặt Dương Khai mới dần dần hoà hoãn lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Chúc Cửu m nói: "Ngươi muốn tìm người ta hợp tác, người ta căn bản không có ý nghĩ này, bây giờ ngươi muốn làm thế nào? Cứ đần độn như vậy bước vào trong hũ?" Dương Khai mỉm cười: "Không có ý nghĩ này? Chưa hẳn!" Chúc Cửu m cau mày nói: "Thái độ của hắn đã rất rõ ràng, ngươi mắt mù sao!" Dương Khai nói: "Cũng là bởi vì thái độ của hắn quá rõ ràng, cho nên ta mới khẳng định, hắn cũng là có ý này. Chỉ là đến cùng có thể dụ hắn xuất thủ hay không, vậy phải xem chúng ta có thể chống lại bố trí của bên kia hay không. Nếu như ta đoán không lầm, Hắc Nha nhất định sẽ lặng lẽ đi sau lưng chúng ta, quan sát tình hình, nếu có thể thừa dịp, chắc hẳn hắn cũng vui vẻ nhúng tay vào trong vũng nước đục này, nếu lực lượng của chúng ta quá mức chênh lệch đối phương, Hắc Nha tự sẽ bo bo giữ mình. Hắn cũng không phải hạng người lương thiện gì, cay cú như thế, sao lại không nghĩ báo thù rửa hận, cho nên mấu chốt là chúng ta có thể tạo cơ hội ra tay cho hắn hay không." Chúc Cửu m nói: "Đây chỉ là suy đoán của ngươi." Dương Khai gật đầu: "Không sai, chỉ là suy đoán mà thôi, nói không chừng Hắc Nha thật sẽ không động thủ. . ." Nếu không thể mượn tay Hắc Nha, vậy cũng chỉ có thể do mấy người bọn hắn đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3732199/chuong-4305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.