🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dương Khai sắc mặt âm trầm, câm nín trong chốc lát rồi nói: "Lão đại nhân mở miệng, tiểu tử tất nhiên cấp cho lão đại nhân mặt mũi." Lão giả đeo mai rùa tươi cười rạng rỡ: "Trẻ nhỏ dễ dạy. . ." Khổng Phong cũng nặng nề mà thở ra một hơi, trước đó khi bị người ta bắt sống, hắn đã mất hết can đảm, gần như cho là mình nhất định phải chết tại Hư Không Địa. Ai ngờ sự tình còn có thời điểm phong hồi lộ chuyển, trong lòng tràn ngập cảm kích với người cầm kiếm kia, sau đó hắn lại hung tợn nhìn Dương Khai một cái, trong mắt tràn đầy thần sắc oán độc. Lần này Bách gia liên minh tổn thất nặng nề, những người của Thiên Kiếm minh gần như chỉ còn sót lại một mình hắn, có thể nói hành động lần này đã thất bại thảm hại, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Ít nhất, hắn đã thăm dò được nội tình của Hư Không Địa, có thể báo cho cấp trên một cái nhìn trực quan về Hư Không Địa. Lần này tiến công không thành, đợi lần sau chuẩn bị thỏa đáng, Hư Không Địa nhất định không thể nào ngăn cản. Quân tử báo thù mười năm không muộn, chỉ cần tính mạng còn đó, ngày sau luôn có thời điểm ngóc đầu dậy. Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên hừ lạnh, nói: "Tiểu tử, coi như ngươi thức thời." Người cầm kiếm cũng gật đầu nói: "Còn không thả người?" Dương Khai gật gật đầu: "Ta thả. . ." Nói xong, hắn liền chộp lấy thanh Thủy Hàn Trường Kiếm từ trong tay Lô Tuyết, sau đó chém xuống một kiếm, giữa thiên địa chỉ còn lại hào quang của một kiếm này. Vẻ tươi cười cứng ngắc trên khuôn mặt của lão giả đeo mai rùa, Chúc Cửu  m có hơi thất thần, hai vị Khai Thiên thượng phẩm ngơ ngẩn đi. . . Khổng Phong kinh ngạc vạn phần nhìn qua Dương Khai, đôi mắt hắn trừng lớn đến mức còn lớn hơn cả hai quả trứng gà! Dương Khai đạp một cước trên người Khổng Phong, ánh mắt thăm dò nhìn về phía hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia. Một thân tu vi của Khổng Phong bị giam cầm, làm sao có thể phản kháng một cước này, thân thể không tự chủ được mà lướt về phía bên kia, kinh sợ kêu lên: "Dương Khai tiểu nhi, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Khi hắn vừa dứt lời, cần cổ bỗng nhiên nứt ra một cái khe nhỏ màu đỏ thẫm, ngay sau đó một cái đầu lâu phóng lên tận trời, máu tươi dũng mãnh phun ra như suối từ chỗ cái cổ của hắn! Một kiếm kia của Dương Khai trực tiếp chặt xuống cái đầu của đối phương, bất quá bởi vì động thủ quá nhanh, làm cho cái đầu và thân thể của hắn vẫn còn tương liên chặt chẽ. Khổng Phong thân là Khai Thiên lục phẩm, sinh mệnh lực vô cùng ương ngạnh, giúp cho hắn trước khi chết còn có thể phát ra một tiếng oán rống kinh thiên. Nhưng mà cái đầu bị chém, dù có sinh mệnh lực mạnh hơn nữa thì cũng không làm nên trò trống gì, sau khi hô xong một câu, sinh cơ của hắn liền cấp tốc tiêu tán. Mê vụ trên người người cầm kiếm quay cuồng, hiển lộ rõ ràng tâm cảnh đang ba động kịch liệt của hắn. Hắn cắn răng nói: "Tiểu tử ngươi thật lớn mật!" Vị Khai Thiên thượng phẩm kia của Vạn Ma Thiên thì lại có hơi hăng hái đánh giá Dương Khai, hơn nữa trong đó còn có một tia thưởng thức. Người của Vạn Ma Thiên đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt, cử động lần này của Dương Khai rất hợp khẩu vị của hắn, nếu không phải bởi vì lập trường khác biệt, e rằng hắn đã kêu lên một tiếng hảo với Dương Khai rồi. Tất cả mọi người không ngờ rằng Dương Khai lại xuất thủ quả quyết như thế, một khắc trước còn đồng ý thả người, một chớp mắt sau liền lấy đi tính mạng của Khổng Phong, chuyển biến thái độ có thể nói là khác nhau một trời một vực. Khổng Phong thì lại càng khổ cực không gì sánh được, đường đường lục phẩm Khai Thiên lại chết dưới tay một tên Đế Tôn cảnh, không dám nói là sau này không còn ai, nhưng tuyệt đối là xưa nay chưa từng có. Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn về phía người cầm kiếm kia, lắc lắc trường kiếm trong tay, nói: "Tiểu tử đảm lượng không lớn lắm, bất quá nếu như có người khi dễ tới cửa thì cũng sẽ không ngồi chờ chết, người dám phạm Hư Không Địa ta, Hư Không Địa ta tuyệt đối không nhân nhượng!" Người ta đã khi dễ tới cửa rồi, Dương Khai sao có thể lùi bước được. Lần này hắn thả Khổng Phong đi, Khổng Phong và thế lực sau lưng đối phương chă ̉ng lẽ sẽ mang ơn hắn sao? Oán thù này đã kết xuống, nhất quyết không có khả năng hoà giải, thay vì thả hổ về rừng, còn không bằng trảm thảo trừ căn. Nếu không hiện tại thả Khổng Phong, ngày sau lại xuất hiện Lưu Phong Triệu Phong gì đó thì làm sao bây giờ? Trước đó số lượng Khai Thiên cảnh bị giết mặc dù không ít, thế nhưng phân lượng không đủ, có điều Khổng Phong thì khác, đường đường là minh chủ Thiên Kiếm minh mà cũng gãy trong Hư Không Địa, sau chiến dịch này, Hư Không Địa nhất định sẽ danh chấn càn khôn, cũng khiến cho những gia hỏa đánh chủ ý với Hư Không Địa biết rằng Hư Không Địa không dễ chọc. Tin tưởng sau khi trải qua chiến dịch này, những a miêu a cẩu kia còn muốn gây bất lợi cho Hư Không Địa thì phải xem xem cổ của mình có đủ cứng rắn hay không. "Ngươi râ t́ tốt!" Người cầm kiếm rất nhanh lắng xuống giận giữ trong lòng, hắn vừa rồi tức giận bất quá là bởi vì Dương Khai giết chết Khổng Phong ở ngay trước mặt hắn. Hắn đã mở miệng bảo đảm tính mạng cho Khổng Phong, Dương Khai lại không nể mặt mũi hắn như thế, đây rõ ràng là đánh vào mặt của hắn ở ngay trước mặt mọi người, điều này khiến cho mặt mũi của hắn cảm thấy vô cùng đau nhức. Có điều Khổng Phong nếu như đã chết rồi thì dù hắn có giận giữ thì cũng không làm nên trò trống gì, trừ phi hắn có bản lĩnh giải quyết Chúc Cửu  m và lão già đeo mai rùa kia. Tu vi tâm tính của Khai Thiên Thượng phẩm đều không phải tầm thường, cái chết Khổng Phong tất nhiên làm cho mặt mũi của hắn bị hao tổn, thế nhưng lại không ảnh hưởng tới đại cục. Trong sương mù, giống như có một đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Khai một cái thật sâu, sau đó người cầm kiếm quay người bỏ đi, biến thành một đạo lưu quang bay thẳng ra thiên ngoại. Vị Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên dò xét Dương Khai từ trên xuống dưới một cái rồi cười hắc hắc: "Có ý tứ. . ." Nói xong, hắn cu ̃ng lách mình rời đi, Hư Không Địa có hai đại Thánh Linh tọa trấn, người cầm kiếm cũng đã đi rồi, một mình hắn thì còn có thể làm gì? Tất nhiên là cũng muốn tranh thủ thời gian để thối lui. Lần này Bách gia liên minh thanh thế to lớn, thế nhưng sau một trận chiến này gần như toàn quân bị diệt, ngay cả minh chủ của Thiên Kiếm minh là Khổng Phong cũng bị chặt đầu tại Hư Không Địa. Đây là điều mà tất cả mọi người trước khi đến đây đều không nghĩ tới, ngoại trừ giám ngục trưởng của Hắc Ngục là Loan Bạch Phượng đào thoát ra được, cũng chỉ có một số Khai Thiên cảnh kịp thời bỏ chạy, đây là còn nhờ vào việc khi người cầm kiếm xuất tràng đã ra tay đánh nứt Mê Huyễn đại trận, nếu không ngay cả một người cũng không chạy thoát. Tin tức này ắt hẳn sẽ được lan truyền ra ngoài rất nhanh, có lẽ sẽ gây nên một sự rung chuyển to lớn trong Tam Thiên thế giới. Hư Không Địa quật khởi mạnh mẽ, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người hữu tâm chú ý. Dương Khai ngẩng đầu đưa mắt nhìn theo hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia rời đi, tuy hắn không cam lòng, thế nhưng cũng chỉ đành bất lực. Chúc Cửu  m chỉ phụ trách bảo hộ sự an toàn của hắn, nhất định không muốn vật lộn sinh tử với với hai tên Khai Thiên thượng phẩm này, lão già đeo mai rùa kia rốt cuộc có thái độ gì, Dương Khai cũng không biết, hai người bọn họ không xuất thủ, Hư Không Địa căn bản là không có cách nào lưu lại hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia, tất nhiên là chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn hắn rời đi. Cầm trường kiếm trong tay trả lại cho Lô Tuyết, Dương Khai phân phó: "Phong trận, quét dọn chiến trường, kiểm kê thương vong!" Đám người ầm ầm đồng ý, mỗi người bắt đầu quản lí chức vụ của mình. Chúc Cửu  m biến thành một đạo lưu quang, phóng về phía địa phương mình tiềm tu, chỉ trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Dương Khai không kịp nói lời nào với nàng ta, bất quá nàng là người hộ đạo của mình, tại thời điểm sinh mệnh mình gặp nguy hiểm, vốn nên đứng ra, đây vốn là sự tình mà hai người đã ước định cẩn thận, cho nên cũng không cần nói nhiều cái gì. Dương Khai quay đầu nhìn về phía lão già đeo mai rùa kia, chỉ thấy bản mặt mo của lão già kia vo thành một cục, thấp thỏm lo âu thầm nói: "Tai họa, tai họa a!" "Vị lão đại nhân này. . ." Dương Khai tiến lên hai bước, cung cung kính kính chắp tay ôm quyền: "Vừa rồi đa tạ lão đại nhân mở miệng giữ gìn, tiểu tử vô cùng cảm kích!" Khi người cầm kiếm kia nói muốn mang mình đi, lão già đeo mai rùa này đã đứng ra thay hắn nói một câu, nếu không phải như vậy, người cầm kiếm kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Mặc dù chỉ là một câu, nhưng cũng là ân cứu mạng, huống hồ, hiện tại có thể kết thúc như vậy, cũng là nhờ có lão già đeo mai rùa này bỗng nhiên hiện thân. Mặc dù hắn cũng không có làm gì, nhưng nếu không có sự xuất hiện của hắn, thế cục lúc đó không có khả năng chấm dứt nhanh như vậy, Hư Không Địa sau đó cũng không biết phải đi đường nào mới tốt. Lão giả đeo mai rùa đau lòng nhức óc nhìn qua Dương Khai, quải trượng trùng điệp huơ huơ, nói: "Tiểu tử, ngươi gây ra đại họa a." Dương Khai ngạc nhiên nói: "Ồ? Không biết họa từ đâu đến?" Lão giả đeo mai rùa nói: "Ngươi đánh mặt tên kia ở trước mặt mọi người, đắc tội Khai Thiên thượng phẩm kia, chẳng lẽ không phải là đại họa hay sao?" Dương Khai chậm rãi lắc đầu nói: "Coi như không đánh mặt của hắn thì hắn cũng sẽ vẫn đến khiêu khích Hư Không Địa ta, nếu như đã kết thù kết oán thì sợ gì sâu cạn." Lão giả nhíu mày: "Nói là nói như vậy, thế nhưng. . . Ai, thật đúng là không may, không may." "Còn chưa thỉnh giáo, lão đại nhân xưng hô như thế nào?" Dương Khai đã có chút lĩnh giáo về sự nhát gan của hắn nên cũng không thèm để ý. Lão giả đeo mai rùa nhìn xung quanh, cũng không đáp lại, chỉ nói: "Ngươi đi thu thập trước đi, thu thập xong, lại đến no ́i chuyện cùng ta." Nói xong, thân hình hắn thoắt một cái, đúng là đột nhiên biến mất không thấy. Dương Khai khẽ giật mình, tuy nói thực lực giữa hai bên có sự sai biệt to lớn, nhưng hắn giờ phút này ngay cả đối phương rốt cuộc biến mất như thế nào cũng không thể thấy rõ. Bất quá trong minh minh, hắn hình như có chút cảm ứng, sau đó liền ngẩng đầu nhìn về phía một ngọn núi cao ở cách đó không xa một cái. Hư Không Địa ẩn giấu một Thánh Linh cường đại như thế này, Dương Khai tất nhiên không thể nào ngồi yên không để tới. Bất quá cũng may là lão già đeo mai rùa kia từ đầu tới đuôi đều không có ác ý gì, hơn nữa còn có ý giữ gìn hắn, điều này cũng làm cho hắn yên tâm hơn không ít. Đặt mông ngồi xuống đất, lấy ra một nắm linh đan nhét vào trong miệng, nhắm mắt luyện hóa. Trận chiến hôm nay, mặc dù hắn từ đầu tới đuôi chỉ là tọa trấn Hư Không Địa, không có tự mình lên trận, nhưng từ khi chiến đấu bắt đầu thì liền một mực điều khiển đại trận, tinh thần tiêu hao rất lớn. Trong Cửu Trọng Thiên đại trận, bất kể là mê trận hay là sát trận thì đều không phân địch ta, phàm là người ở trong trận, tất nhiên đều sẽ nhận ảnh hưởng của đại trận. Cho nên hắn phải thời thời khắc khắc chú ý đại trận, sáng tạo thời cơ giết địch cho võ giả Hư Không Địa, hơn nữa còn giúp bọn họ lẩn tránh ảnh hưởng của đại trận. Nếu như vẻn vẹn chỉ là như vậy thì cũng thôi đi, mấu chốt nằm ở chỗ vận dụng nhất trọng cuối cùng của đại trận để đối kháng Khổng Phong. Dùng lực lượng Đế Tôn cảnh thôi động lực lượng cấp độ kia của đại trận, còn chưa đả thương địch thủ thì chính hắn đã vết thương chồng chất rồi. Thương thế như vậy, không có mười ngày nửa tháng tịnh dưỡng thì không có cách nào khôi phục lại được. Đây cũng là nhờ hắn có sức khôi phục cường đại, đổi lại là người bình thường thì ít nhất phải nằm trên giường nửa năm một năm. Có điều bỏ ra to lớn, liền mang ý nghĩa rằng thu hoạch phong phú. Không nói đến việc hiện tại giết nhiều người như vậy, chiến lợi phẩm chắc chắn sẽ chồng chất thành núi, chỉ nói đến những Khai Thiên cảnh đã chết đi kia thôi cũng đã là một bút tài phú cực kỳ quý giá đối với Hư Không Địa rồi. Bách gia liên minh lần này quả thực xuất động không ít Khai Thiên cảnh, nhưng cuối cùng đào tẩu được thì lại lác đác không có mấy, trong đó còn có không ít Khai Thiên trung phẩm, nhiều Khai Thiên cảnh như vậy chết trong Hư Không Địa, Tiểu Càn Khôn thế giới trong cơ thể sụp đổ, thiên địa vĩ lực tiêu tán ra, tràn ngập trong Hư Không Địa. Chỉ cần Hư Không Địa có thể tiêu hóa hấp thu những thiên địa vĩ lực này, nội tình của Hư Không Địa chắc chắn sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nội tình của Hư Không Địa trở nên cường đại, vậy thì uy năng của Cửu Trọng Thiên đại trận cũng sẽ tương ứng tăng lên, hiệu suất tu luyện của võ giả trong Hư Không Địa cũng sẽ gia tăng, tỷ lệ cảm ngộ đại đạo đề cao, đủ loại chỗ tốt đều không phải là trường hợp cá biệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.