🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc Mi cũng gật đầu, khuyên nhủ: "Tông chủ, Hư Không Địa từ trên xuống dưới ngưng tụ vì ngươi, nếu như ngươi có sơ xuất gì. . ." Dương Khai mà chết, vậy thì Hư Không Địa sẽ liền sụp đổ triệt để, người dân của Định Phong thành thật vất vả mới tìm được một chỗ nương thân, làm sao có thể mạo hiểm như vậy được. Dương Khai cười đùa tí tửng nói: "Nào có nguy hiểm gì, ngươi đừng quên át chủ bài chân chính của Hư Không Địa chúng ta. Nếu như ta có nguy hiểm về tính mạng, ta cũng không tin rằng nàng ta còn có thể làm quần chúng!" Át chủ bài của Hư Không Địa, không phải 300 Khai Thiên kia, cũng không phải Cửu Trọng Thiên đại trận, chân chính át chủ bài, là Chúc Cửu  m ẩn giấu trong Hư Không Địa! Nữ nhân này là Thánh Linh tôn sư, Dương Khai cũng không chắc nàng ta có thể phát huy ra bản lãnh bao lớn, nhưng có thể khẳng định là, nàng ta tuyệt đối có thể sánh ngang với Khai Thiên thượng phẩm. Phóng nhãn khắp Tam Thiên thế giới , bất kỳ tôn Thánh Linh nào cũng sẽ không có thực lực kém hơn Khai Thiên thượng phẩm, lúc trước Kim Ô kia như vậy, Diệt Mông cũng như vậy. Chỉ có điều Chúc Cửu  m vốn là Thánh Linh sinh trưởng ở địa phương khác như Thái Khư cảnh, mặc dù được Dương Khai mang ra ngoài, nhưng bởi vì pháp tắc hai thế giới khác nhau, vì vậy nàng ta cần thời gian dưỡng bệnh rất dài. Bây giờ cũng không biết nàng ta rốt cuộc khôi phục được mấy thành bản lãnh rồi. Nàng ta là người hộ đạo của Dương Khai, đã từng dùng Thánh Linh bản nguyên của bản thân để phát thệ, sẽ luôn luôn thủ hộ cho sự an nguy của Dương Khai. Có điều việc này cũng có điều kiện, chỉ khi Dương Khai thật sự gặp nguy hiểm về tính mạng, hơn nữa còn là do người khác công kích hắn thì Chúc Cửu  m mới xuất thủ. Nếu như Dương Khai đi khiêu khích người khác, hoặc là ra ngoài gặp nạn thì Chúc Cửu  m sẽ không để ý tới hắn. Dương Khai người này rất thích chạy loạn, Chúc Cửu  m đã sớm đề phòng hắn, nếu không chẳng lẽ nàng sẽ phải nhắm mắt theo đuôi theo sát tên Dương Khai kia, thời thời khắc khắc chiếu khán sự an toàn của hắn sao? Nếu thật như vậy, vậy thì nàng biến thành cái gì rồi? Đường đường Thánh Linh Thiên Nguyệt Ma Chu, chă ̉ng lẽ lại phải trở thành bảo tiêu ư? Thậm chí Chúc Cửu  m còn ước gì Dương Khai chết ở ngoài kia không trở về, kể từ đó, nàng cũng có thể lập tức thoát khỏi sự ước thúc của lời thề kia. Nhưng mà nơi này là Hư Không Địa, bây giờ Bách gia liên minh đến đây khiêu khích, một khi Dương Khai gặp nguy hiểm, Chúc Cửu  m chắc chắn không thể ngồi yên mặc kệ được, nếu không nhất định sẽ bị đại thệ phản phệ, Thánh Linh bản nguyên là căn bản của mỗi một Thánh Linh, không cho phép nàng ta có bất kỳ sự qua loa nào. Mặc dù Dương Khai không phát giác được khí tức của Chúc Cửu  m, nhưng hắn có thể khẳng định, nữ nhân này tuyệt đối một mực chú ý chặt chẽ chiến cuộc. Có nữ nhân này trông coi trong bóng tối, Dương Khai cần gì phải sợ chứ? Mặc Mi tuy là kẻ đến sau, nhưng hiện nay cũng đã là người mình, trước đó cũng có nghe Nguyệt Hà nói qua về Chúc Cửu  m, biết trong Hư Không Địa có một tôn Thánh Linh ẩn thân, chỉ có điều chưa bao giờ thấy qua mà thôi. Giờ phút này nàng nghe Dương Khai nói vậy thì lập tức hiểu được. Nguyệt Hà do dự trong chớp mắt rồi cũng gật đầu nói: "Vậy thiếu gia nhất định phải cẩn thận mới được." Dương Khai nói: "Các ngươi cũng phải cẩn thận!" Trong lúc mấy người bọn họ nói chuyện, 7~8 chiếc lâu thuyền kia dưới sự dẫn đầu của Thiên Kiếm minh đã vọt xuống tới nơi. Khổng Phong quay đầu nhìn về phía Loan Bạch Phượng, Loan Bạch Phượng hé miệng cười một tiếng, vừa sải bước ra, vừa nhẹ nhàng đưa ra một tay về phía Mặc Mi, mỉm cười nói: "Vị muội muội này thật xinh đẹp, tỷ tỷ thích dạng nữ tử như ngươi, đi sang một bên tâm sự với ta được không?" Tố thủ kia có hơi phất một cái, một cỗ thiên địa vĩ lực tràn trề không gì chống đỡ nổi liền chụp vào đầu Mặc Mi. Mặc Mi sắc mặt nghiêm túc, không dám lưu lại bên người Dương Khai, tránh việc bị nàng ta lợi dụng sơ hở. Thân hình Mặc Mi lóe lên, xông thẳng về phía Loan Bạch Phượng, hai nữ tử này xuất thủ mây trôi nước chảy, thế giới vĩ lực của hai Khai Thiên lục phẩm va chạm không ngớt, rất nhanh chiến thành một đoàn, càng đánh càng xa! Có điều Mặc Mi dù sao cũng chỉ mới tấn thăng không lâu, căn cơ lục phẩm bất ổn, miễn cưỡng tiếp được mấy chiêu của Loan Bạch Phượng, sau đó liền dần dần rơi xuống hạ phong. Loan Bạch Phượng thần sắc nhàn nhạt, hiển lộ vẻ thành thạo điêu luyện. Hai người lập tức phân ra cao thấp, bất quá thực lực của Loan Bạch Phượng mặc dù vượt qua Mặc Mi một đoạn, đánh bại nàng cũng không khó, nhưng muốn giết nàng hoặc là bắt sống nàng thì lại không đủ lực, trừ phi Mặc Mi xuất hiện sai lầm gì đó. Mắt thấy hai vị lục phẩm Khai Thiên bên người Dương Khai bị Loan Bạch Phượng nhẹ nhàng dắt đi một người, Khổng Phong đại hỉ, uy nghiêm khẽ quát: "Y kế hành sự!" Đông đảo Khai Thiên cảnh ở bốn phía ầm ầm đồng ý. Trên lâu thuyền của Kim Hồng châu, Thích Kim quát lớn: "Nguyệt Hà, nể tình giao tình nhiều năm giữa ngươi và ta, nếu như ngươi nhanh chóng thối lui, Thích mỗ còn có thể nói tốt vài câu cho ngươi trước mặt Khổng minh chủ, chuyện hiện tại và chuyện cũ đều sẽ bỏ qua, nếu không thì đừng trách Thích mỗ không niệm tình xưa." Lăng Xuân Thu cu ̃ng khuyên nhủ: "Nguyệt Hà cô nương, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt a!" Hai người bọn họ đều sớm quen biết với Nguyệt Hà, chuyện này cũng không kỳ quái. Lúc trước tại thời điểm lợi dụng việc lão Bạch tấn thăng Khai Thiên để ám toán ba ̀chủ, Nguyệt Hà đã cùng nhau xuất thủ với bọn hắn, chỉ có điều lúc ấy ba người bọn họ đều là Khai Thiên ngũ phẩm, còn bây giờ Nguyệt Hà bởi vì phục dụng một viên Thế Giới Quả, tấn thăng lục phẩm, con đường tương lai cu ̃ng kéo dài hơn một chút, trong khi Thích Kim và Lăng Xuân Thu thì vẫn quanh quẩn một chỗ tại ngũ phẩm như cũ. Sau khi võ giả tấn thăng Khai Thiên, mỗi lần tăng một phẩm đều cần tích lũy trong những năm tháng dài đằng đẵng, phẩm giai càng cao thì thời gian cần tiêu hao lại càng dài, cũng không phải người nào cũng có thể lấy được loại bảo vật nghịch thiên như Thế Giới Quả. Nguyệt Hà hừ lạnh nói: "Ta không phải là tuấn kiệt gì đó, ta chỉ là một nữ tử nho nhỏ, ai muốn tổn thương thiếu gia ta thì phải bước qua thi thể của ta trước!" Lăng Xuân Thu lộ ra vẻ tiếc hận: "Ngu xuẩn mất khôn!" Khổng Phong phẫn nộ quát: "Nói nhảm cái gì, lên cho ta!" Hắn ra lệnh một tiếng, hơn mười đạo thân ảnh bay ra từ 7~8 chiếc lâu thuyền, cùng nhau đánh về phía Nguyệt Hà. Mười mấy người này đều là Khai Thiên cảnh, trong đó càng có ba vị ngũ phẩm, còn lại mặc dù đều là ngũ phẩm trở xuống, thế nhưng người đông thế mạnh, Nguyệt Hà mặc dù là lục phẩm nhưng cũng không dám phớt lờ. Huống hồ vẫn còn có Khổng Phong đứng ở một bên nhìn chằm chằm, nàng còn phải bảo vệ sự an toàn của Dương Khai. Vừa giao thủ, Nguyệt Hà liền có vẻ giật gấu vá vai, tràng diện tràn ngập nguy hiểm. Khổng Phong đứng trên boong thuyền của lâu thuyền nhà mình, lạnh nhạt nhìn qua vòng chiến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dương Khai, tràn đầy vẻ không hảo ý. Dương Khai thần sắc bối rối, mặc dù hắn được Nguyệt Hà bảo vệ, tình huống hữu kinh vô hiểm, thế nhưng hắn vẫn loạng choạng một trận. Tai hại của tu vi yếu nhỏ thể hiện ra không sót chỗ nào trong tình huống này. Tranh đấu một lát, Dương Khai bỗng nhiên cắn răng quát: "Nguyệt Hà, ta đi trước một bước, ngươi phải cẩn thận!" Nguyệt Hà đánh ra một chưởng, gật đầu nói: "Thiếu gia cũng phải cẩn thận." Dương Khai gật gật đầu, thừa dịp Nguyệt Hà tạo ra cho hắn một không gian chạy trốn ngắn ngủi, hắn thôi động Không Gian Pháp Tắc, thân hình thoắt một cái, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa. Tinh mang lóe lên trong mắt Khổng Phong, hắn bật cười ha ha: "Người ta chờ chính là ngươi!" Nếu như Dương Khai một mực đứng ở bên cạnh Nguyệt Hà, vậy thì hắn cũng chỉ có thể tìm cơ hội đánh lén Nguyệt Hà, đánh cho nàng ta trọng thương trước, sau đó mới bắt giữ Dương Khai. Bây giờ Dương Khai thế mà lại tự động đào tẩu, đúng hợp với ý muốn của Khổng Phong. Dương Khai lựa chọn như vậy, Khổng Phong cũng không khó lý giải, tiểu bối này hiển nhiên cảm thấy mình có hơi liên lụy tới Nguyệt Hà, cho nên mới chủ động rút đi. Hắn ỷ vào Không Gian Pháp Tắc của bản thân, nếu muốn chạy trốn thì cũng không phải là việc khó. Thế nhưng hơn phân nửa thần niệm của Khổng Phong vẫn một mực tập trung vào Dương Khai, Dương Khai vừa lùi lại, hắn lập tức có điểm phát giác. Thần niệm tuôn ra một trận, Khổng Phong quay đầu nhìn về một hướng, đồng thời thân hình lóe lên, nhảy khỏi lâu thuyền, đưa tay chụp xuống một phương vị nào đó. Ở phương hướng kia, Dương Khai bỗng nhiên hiện thân giô ́ng như quỷ mị, bất quá còn không đợi hắn kịp lấy lại tinh thần, bản thân liền bị một cỗ uy nghiêm lớn lao bao phủ, phảng phất như bị một ngọn núi lớn đè ép trên đỉnh đầu, toàn thân trên dưới vang lên những tiếng kẽo kà kẽo kẹt nhè nhẹ, ngay cả thân thể cũng thấp xuống một đoạn trong nháy mắt. Oai lực của Khai Thiên Lục phẩm không phải là thứ mà hắn có khả năng ngăn cản. Thế nhưng Dương Khai lại không hoảng không loạn, ánh mắt buông xuống, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Chúc Cửu  m a Chúc Cửu  m, ngươi còn không ra tay, ta sẽ chết chổng vó á!" Bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, lộ ra vẻ cực kỳ không vui. Thanh âm này rõ ràng là của Chúc Cửu  m, Dương Khai còn chưa kịp vui vẻ thì liền nghe Chúc Cửu  m truyền âm nói: "Tiểu tử, lần này có hơi phiền phức, chính ngươi tự cầu phúc đi." "Cái gì?" Dương Khai sững sờ, có hơi không rõ lời này của nàng là có ý gì. Cùng lúc đó, Khổng Phong sắc mặt đại biến, thấp giọng hô: "Cái gì?" Ngay tại thời điểm hắn sắp bắt sống Dương Khai, một cỗ khí tức làm cho người ta kinh sợ đột nhiên hiển hiện ở một nơi nào đó trong Hư Không Địa, khí tức này cường hãn, làm cho hắn không khỏi sinh ra cảm giác kinh dị. Trước đó khi Dương Khai thôi động Cửu Trọng Thiên đại trận công kích, chém ra một đạo kiếm khí, Khổng Phong liền bị kiếm khí làm cho kinh sợ, nhưng vào thời khắc này, khí tức này đâu chỉ cường đại hơn kiếm khí một điểm. Hư Không Địa vẫn còn có át chủ bài! Hơn nữa còn là một vị cường giả khủng bố như thế! Trong lúc nhất thời, Khổng Phong hối hận đến xanh cả ruột, nếu sớm biết Hư Không Địa có cường giả như thế tọa trấn, dù cho hắn mười cái lá gan thì hắn cũng không dám đến đây mạo phạm, còn vào thời khắc này, mặc dù hắn biết thì cũng đã trễ rồi. Trong lòng thầm mắng Dương Khai đúng là đồ có bệnh, đã có cường giả như thế, vì sao không xuất thủ sớm một chút, một mực che giấu tới thời khắc này mới đánh phủ đầu hắn một kích, đùa nghịch người ta rất vui hay sao? Nghĩ kĩ lại, hình như từ lúc binh tới dưới thành đến giờ, hắn liền một mực bị Dương Khai trêu đùa đùa bỡn. Hắn lại không biết, trước đó Dương Khai không có nguy hiểm đến tính mạng, cho dù kêu Chúc Cửu  m thì nàng cũng sẽ không để ý đến hắn. Suy nghĩ biến hóa vô chừng, lúc Khổng Phong ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong hư không có một ngón tay ngọc nhỏ dài bỗng nhiên điểm về phía mình, mặc dù vẻn vẹn chỉ là một ngón tay, nhưng lại tạo ra ảo giác giống như toàn bộ thế giới áp bách tới. Một kích như thế này, tuyệt đối là thứ mà Khai Thiên thượng phẩm mới có thể thi triển ra. Khổng Phong cắn răng một cái, liều mạng cổ động lực lượng của bản thân tạo thành phòng hộ, đồng thời nhanh chóng bứt ra thối lui. Mặc dù hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của người ta, nhưng hắn dù sao cũng là Khai Thiên lục phẩm, há lại ngồi yên chờ chết hay sao? Sau khi làm xong những việc này, hắn còn ra sức oanh ra một quyền phía trước. Dưới một chỉ kia, hết thảy đều là hư ảo! Khổng Phong miệng phun máu tươi, ngửa mặt bay ngược về sau, Tiểu Càn Khôn thế giới trong cơ thể rung chuyển không ngớt, thế giới vĩ lực băng tán, ngay cả xương cốt toàn thân cũng gãy mất mấy cái. Khổng Phong hãi nhiên, đây không phải là thất phẩm, Khai Thiên thất phẩm bình thường, căn bản là không có khả năng có lực lượng cường đại như thế, người xuất thủ hoặc là bát phẩm, hoặc là cách bát phẩm không xa. Hơn nữa. . . Khổng Phong ẩn ẩn cảm thấy khí tức của đối phương có hơi cổ quái. Bây giờ cân nhắc những việc này cũng không có chút ý nghĩa nào, mình bị người ta một kích trọng thương, căn bản không phải là đối thủ của người ta, chẳng lẽ mình sẽ phải táng thân tại Hư Không Địa này sao? Nội tâm thở dài, không ngờ hắn quát tháo hoàn vũ nhiều năm như vậy, kết quả lại chết ở nơi như thế này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.