Một cánh tay bị bóp nát, hai cánh tay, sau đó là hai bắp đùi. . . Tiếng răng rắc răng rắc vang lên liên tục, để người ta nghe mà rùng mình. Sợ hãi cùng tuyệt vọng trong mắt hắn càng ngày càng đậm, tiếng kêu thảm thiết lại dần dần suy yếu xuống, trở nên hổn hển, rất nhanh sau đó, xương cốt toàn thân hắn đều bị bóp thành từng khối, kinh mạch đứt đoạn. Loại thống khổ này thật sự không phải thường nhân có thể chịu được, chủ yếu nhất là hắn có thể tinh tường cảm nhận được vết tích cùng động tĩnh lúc mỗi một khối xương của mình đứt gãy, càng làm cho hắn hoảng sợ vạn phần là biểu lộ của Dương Khai, đờ đẫn cẩn thận tỉ mỉ. "Giết ta. . ." Hai mắt hắn vô thần, miệng nỉ non, "Giết ta đi!" Xương cốt gãy mất, không vấn đề nhiều, tu vi đến mức độ này, tu dưỡng ba năm năm năm, ăn linh đan, luôn có thể khỏi hẳn. Nhưng kinh mạch hủy hết thì đã vô lực hồi thiên, dù có thể làm cho xương cốt khép lại, ngày sau cũng vẫn biến thành một tên phế nhân, không thể tu luyện tiếp. Đối với võ giả, trên đời này không còn chuyện nào tàn nhẫn hơn nữa. "Giết ngươi chẳng phải là quá dễ cho ngươi?" Dương Khai đứng dậy, quan sát hắn, sắc mặt bình tĩnh, "Ta từ trước đến nay nói lời giữ lời, nói không giết ngươi sẽ không giết ngươi!" Gỡ xuống không gian giới của hắn, lại thu lại nhâ ̃n của người khác, quay người bước về phía Khúc Hoa Thường. Khúc Hoa Thường vẻ mặt ngốc trệ, nàng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3726513/chuong-4215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.